Khoảng 8 giờ rưỡi, An Vô Phỉ từ trong phòng ra ngoài, đụng phải ba mẹ rời giường đi làm, ngoan ngoãn gọi: “Ba, mẹ.”

“Chào buổi sáng, anh trai con còn chưa rời giường sao?” Đinh Vi nhìn cửa phòng con trai, dường như đang dùng câu khẳng định.

“Dạ.” An Vô Phỉ gật gật đầu, không nói gì thêm.

Ba ba An Thành đứng bên cạnh nở nụ cười: “Thằng nhóc Vô Dạng tới kì nghỉ hè là như vậy, ngủ cả ngày không muốn dậy.” Bọn họ đều đã quen.

“Chờ anh con dậy, nấu cho anh chút đồ ăn, cho nó khỏi chết đói.” Đinh Vi nói, sau đó hai vợ chồng thu xếp đồ đạc, ra ngoài vật lộn với công việc.

*

Hoắc Vân Xuyên tỉnh dậy trong khách sạn, cầm điện thoại nhìn thời gian theo thói quen. 

Đã mười giờ sáng, so với ngày thường ngủ nhiều hơn ba tiếng.

Nghĩ đến nguyên nhân việc nghỉ ngơi hỗn loạn, anh lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh… nơi đó trống trơn.

Xốc chăn lên tìm kiếm, trên giường lớn chỉ có một người.

Hoắc Vân Xuyên rời giường, đi đến phòng tắm, không có ai.

Anh hơi cau mày, rửa mặt xong cũng rời khỏi khách sạn.

Anh không biết tên của chàng trai tối hôm qua, không có tên, không có phương thức liên lạc, cũng không có địa chỉ, đó chỉ là một mối nhân duyên tựa mây khói.

Hoắc Vân Xuyên tìm được xe của mình ở bên cạnh bãi đậu xe.

Lúc này, điện thoại của anh vang lên, người đàn ông đang lái xe ra khỏi bãi đỗ nhận cuộc gọi. 

“Alo?”

“Hôm qua thực sự xin lỗi.” Người gọi điện cho anh chính là mẹ của anh - Chương Nhược Kỳ: “Mẹ không nên ở dưới tình huống con không hiểu rõ, tụ tập nhiều người đến bàn bạc chuyện của con, như vậy là không tôn trọng con.”

“Đúng vậy.” Hoắc Vân Xuyên lạnh giọng nói: “Con trước tiên chính là bản thân, sau đó mới là con trai của mẹ.”

“Haizz… cho nên hoàn toàn không muốn chúng ta góp ý về cuộc sống sao?” Chương Nhược Kỳ nói.

“Có.” Hoắc Vân Xuyên nói: “Nhưng có nghe hay không là tùy thuộc vào con, không phải mẹ, cũng không phải cô hoặc dì nào đó.”

Sau đó im lặng một hồi lâu.

Khi sắp kết thúc cuộc gọi, Hoắc Vân Xuyên nói: “Qua một khoảng thời gian lại cùng con thảo luận chuyện này, bây giờ không thích hợp.”

Cúp điện thoại, anh lái xe trở về chung cư của mình.

Thứ hai đến thứ sáu anh sẽ ở đây, cách công ty tương đối gần, thuận tiện đi làm hơn.

Người sống đối diện căn hộ của Hoắc Vân Xuyên là Quý Minh Giác, hai người từ khi học cấp ba đã là bạn bè, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Hoắc Vân Xuyên về nhà, nhìn thấy một người đàn ông nằm trên sofa của mình, còn tưởng rằng mình vào nhầm cửa.

“Không cần nhìn, đây là nhà cậu.” Quý Minh Giác ngồi dậy, nói: “Mẹ cậu nói đêm qua cậu cáu kỉnh, bảo tôi tới đây xem cậu.”

Hoắc Vân Xuyên cởi bỏ tất cả đồ vật trên người mình, làm như không thấy người đàn ông trên ghế sofa, đi vào phòng ngủ.

“Ui chao…” Quý Minh Giác theo sau, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng: “Cậu thật sự đi uống rượu? Haha, tức giận đến vậy sao?” Anh ấy dựa vào cửa, nói: “Chỉ bị thúc giục kết hôn thôi, ai mà không trải qua chứ, bọn họ thích nói thì mặc cho bọn họ nói, cậu cũng không mất miếng thịt nào.”

Điểm này làm anh ấy cảm thấy Hoắc Vân Xuyên quá tích cực.

“Được rồi, buổi tối tôi kêu thêm mấy người bạn đến uống rượu với cậu, được không?” Dù sao một đám người bọn họ coi như đã mấy ngày không gặp.

Không giống như trước đây, thỉnh thoảng là ra ngoài tụ họp.

Dù sao đều đã là người ba mươi tuổi, bận sự nghiệp, bận gia đình, đúng thật là…

Áp lực tỉ lệ thuận với số tuổi.

*

An Vô Dạng ngủ một giấc là ngủ đến giữa trưa, nhưng là bởi vì bị em trai gọi dậy.

An Vô Phỉ đứng ở mép giường, ánh mắt lo lắng nhìn cậu: “Cơ thể anh không khỏe sao?”

Loại chuyện thế này sao có thể nói ra dọa hư em trai chứ, An Vô Dạng xua tay nói: “Không sao đâu, một lát nữa anh dậy, em nấu cơm sao?”

Ngày thường cậu cũng nấu, chỉ là hôm nay không có khả năng.

“Vâng, anh mau dậy ăn đi.”

Thấy An Vô Dạng bò dậy, An Vô Phỉ mới quay người đi ra ngoài chờ.

Ngủ một buổi sáng, An Vô Dạng cảm thấy đã khá hơn nhiều, ngoại trừ nơi nào đó vẫn không thể tránh khỏi nhức mỏi, trạng thái tinh thần không tồi.

Ăn uống cũng tốt, cậu ngồi với em trai môi hồng răng trắng, ăn được khoảng hai chén cơm lớn.

Sau khi ăn uống no nê, cậu buông chén đũa, hỏi: “Có biết khi nào chị nghỉ không?”

Cậu và em trai từ trước đến nay tương đối thân thiết, muốn biết tin tức của chị chỉ cần hỏi em trai là được.

Không phải An Vô Ngu không thích em trai thứ hai, chỉ là… không có tiếng nói chung.

An Vô Phỉ nói: “Nghỉ hè chị ấy không về nhà, muốn đến nước Mỹ học.”

An Vô Dạng ngơ ngác, bởi vì đi Mỹ tốn không ít tiền, đối với ba mẹ mà nói là một khoản chi phí không nhỏ.

“Khụ, trường học tổ chức sao?” Như vậy có thể tốn ít một chút.

An Vô Phỉ lắc đầu: “Không phải, chị ấy và bạn học đi chung.”

An Vô Dạng không nói gì, chủ động thu dọn chén đũa, mang đến phòng bếp rửa sạch.

“Buổi chiều anh còn ngủ sao?” Bên ngoài truyền đến giọng của em trai.

Cậu lau khô tay, đi ra ngoài đến bên cạnh em trai, nói: “Chiều nay anh ra ngoài tìm việc làm thêm.”

Trước kia cậu cũng làm thế này, kiếm tiền rồi chia cho em trai một ít, cho em trai mua đồ dùng học tập.

An Vô Phỉ gật gật đầu, trên tay đã cầm lấy sách vở.

An Vô Dạng đi vào phòng, nâng tay lên ngửi ngửi quần áo trên người mình, có mùi rượu, vậy nên phải thay ra, giặt sạch quần áo mới ra ngoài.

Việc làm thêm như phát tờ rơi, phục vụ gì đó, cậu dường như đã rõ trong lòng bàn tay.

Loại công việc này rất dễ tìm, nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Có thể kiếm được tiền nhất, chỉ có làm nhân viên bồi rượu.

Đêm qua An Vô Dạng bị người ta giở trò trong quán bar, đối với những nơi như thế vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cậu không dám tùy tiện tìm một chỗ xin việc, muốn tìm thì phải tìm nơi cao cấp một chút.

Nhưng chỗ này yêu cầu rất cao, quản lý nhất định sẽ không nhận học sinh làm thêm.

Câu lạc bộ K có một nam quản lý, người khác gọi anh ta là anh Tuyền, phụ trách dẫn dắt nhân viên bồi rượu nam, doanh số mỗi tháng đều cạnh tranh quyết liệt với nhân viên bồi rượu nữ.

Gần đây cấp dưới đứng đầu bảng của anh ta đã đi rồi, bên này như trứng chọi đá, làm anh ta sứt đầu mẻ trán.

Cách một khoảng thời gian lại hỏi bộ phận nhân sự, có bồi rượu nào xuất sắc tới ứng tuyển hay không.

Nhân sự trả lời có, nhưng mà không xuất sắc.

Không có khả năng so sánh với cấp dưới đầu bảng của anh Tuyền.

An Vô Dạng nhìn thấy thông báo tuyển dụng ở trên mạng, thấy câu lạc bộ này danh tiếng không tệ, hiện đang tuyển dụng nhân viên bồi rượu, trực tiếp tới đây hỏi: “Xin chào, cho hỏi còn nhận người không?”

Nhân viên lễ tân nhìn cậu, vẻ ngoài trẻ con, trên người còn mang hương vị học sinh, cô ấy nghi ngờ không biết có phải trẻ vị thành niên hay không…

Chị gái: “Nơi này của chúng tôi không tuyển trẻ vị thành niên.”

An Vô Dạng cạn lời, lấy chứng minh thư từ trong túi ra: “Em giống trẻ vị thành niên lắm sao?” Rõ ràng cậu cao gần một mét tám mà.

“À…” Chị gái nói: “Ứng tuyển vị trí nào?”

Chỉ cần tròn mười tám tuổi là được.

“Bồi rượu.” An Vô Dạng nói.

“Vậy được.” Nhân viên lễ tân đánh giá cậu một chút, thật ra trừ khuôn mặt ngây ngô, dáng người, khí chất và phương diện khác đều không tồi: “Đi theo chị.” Cô ấy dẫn An Vô Dạng đến bộ phận nhân sự, còn làm kinh động đến anh Tuyền, lại đây nhìn hai lần.

Nghe nói là một học sinh đi làm thêm, trên mặt anh Tuyền lộ vẻ nuối tiếc: “Hình như chúng ta không nhận làm bán thời gian, dễ xảy ra phiền phức.”

Khách hàng ở đây đại đa số sẽ không làm ra những chuyện quá đáng, nhưng mà chẳng thể bảo đảm không có người xấu.

Lỡ như học sinh làm thêm ở chỗ này gặp phải chuyện ấm ức gì, làm lớn chuyện ra bên ngoài sẽ rất khó coi.

“Em thật sự cần công việc này.” An Vô Dạng năn nỉ: “Cho em thử làm được không? Nếu không đạt được yêu cầu của anh, anh có thể đuổi em.”

Tâm tình anh Tuyền trở nên phức tạp, nếu là học sinh khác tới xin việc, anh ta nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng mà người trước mắt này… trông vô cùng xuất sắc.

Nhìn ánh mắt bướng bỉnh của cậu, chắc chắn không phải kiểu người trẻ tuổi làm việc nửa vời, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.

Anh Tuyền nói: “Cậu cũng biết, chỗ chúng tôi có những khách hàng uống nhiều sẽ không kiêng dè gì, chúng tôi chỉ có thể cố gắng tránh chuyện đó xảy ra, nhưng không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý mình sẽ bị chiếm tiện nghi.”

An Vô Dạng cau mày, nhỏ giọng nói: “Chỉ là sờ eo sờ tay, em có thể chấp nhận được, mông thì không được.”

Đàn ông bị sờ eo sờ tay không quan trọng, mông thì không được, như vậy thật sự là không tôn trọng.

Anh Tuyền và lễ tân đều sửng sốt, có lẽ là vì chưa thấy qua người nào nói chuyện này một cách nghiêm túc như vậy, vô thức cảm thấy buồn cười.

“Loại khách hàng đó tương đối ít, nhưng tôi đã nói, không phải là không có.” Anh Tuyền nói: “Có bị chiếm tiện nghi hay không, phải xem cậu làm thế nào, hơn nữa phải chốt được đơn bằng mọi cách, nếu cậu quá cứng nhắc, đến cả công việc này cậu cũng không kiếm ra tiền.”

An Vô Dạng gật gật đầu: “Cho nên em mới nói cho em một cơ hội để em thử xem, nếu thật sự không làm được, em sẽ tự biết khó mà lui.”

Vừa nghe đã biết là nhóc ngây thơ chưa trải sự đời, anh Tuyền lăn lộn trong xã hội mấy năm nay, phiền nhất là kiểu ếch ngồi đáy giếng này.

Thế nên tức giận mắng thầm một câu: “Cậu nghĩ chỗ của tôi là chợ bán thức ăn à?”

An Vô Dạng cũng nói thầm: “Thử việc đối với mấy người cũng không có tổn thất gì.”

Anh Tuyền ho hai tiếng, nếu không phải thấy thằng nhóc này ngoan ngoãn, anh ta cũng không có kiên nhẫn cảnh cáo nhiều như vậy: “Được rồi, nếu cậu thật sự muốn làm thì tám giờ tối tới.”

“Vâng, cảm ơn anh.” An Vô Dạng nói, nhe răng cười với anh Tuyền.

Nhìn khuôn mặt này, anh Tuyền lập tức cảm thấy mình không lỗ, lỡ như thằng nhóc này thật sự được việc thì sao.

Bây giờ mới bốn giờ rưỡi, thời gian còn sớm, sau khi trao đổi với câu lạc bộ, An Vô Dạng ngồi xe buýt trở về nhà.

Buổi tối ăn cơm với ba mẹ xong, cậu nói mình tìm việc làm thêm vào buổi tối, một lát nữa sẽ ra ngoài.

Đinh Vi sửng sốt: “Nhanh như vậy đã đi tìm việc làm thêm?”

An Thành gật đầu: “Thành tích còn chưa có sao?”

An Vô Dạng nói: “Dù sao điểm cũng không khác lắm.” Không tốt cũng không xấu, không có gì để chờ mong: “Có khi đến khuya mới về.”

“Làm việc gì mà về trễ như vậy?” Đinh Vi nhíu mày nhìn cậu.

An Vô Dạng nói: “Phòng chơi bóng bàn.”

An Thành nghe xong cũng nhíu mày: “Chỗ đó người trẻ tuổi đến nhiều, rất hỗn loạn, hay là con đổi chỗ khác đi?” Ông ấy đề nghị: “Phát tờ rơi hoặc làm phục vụ cũng không tồi.”

“Những việc đó con làm rồi.” An Vô Dạng nói.

Khuôn mặt hai vợ chồng nhà họ An lập tức lộ vẻ phức tạp, cũng không nói thêm gì nữa.

Con thứ đi ra ngoài tìm việc làm thêm, thứ nhất có thể rèn luyện năng lực xã giao, mở rộng kiến thức, thứ hai có thể giải quyết vấn đề tiền tiêu vặt.

Nói thật, một gia đình bình thường phải gánh vác chi phí của ba đứa con, áp lực của bọn họ không nhỏ.

Con cả cố gắng học tập không có thời gian làm thêm, chi phí là một vấn đề lớn.

Trong nhà dùng toàn bộ tiền cho con cả, con thứ muốn tiêu tiền chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play