[Zhihu] EM LÀ MÙA XUÂN TƯƠI ĐẸP

Chương 2


3 tuần


#5

Tôi ở lại với Thẩm Tư Hành.

Tôi dùng một lý do hết sức khập khiễng, nói rằng cha mẹ tôi vừa mới ly hôn, ở nhà cãi vã rất nhiều, từ nay về sau tôi không còn nhà để về nữa.

Tôi thầm xin lỗi cha mẹ, vì hạnh phúc của con gái bọn họ, để bọn họ giả vờ ly hôn một xíu đi.

Một lý do có ngàn chỗ hở như vậy.

Thế mà Thẩm Tư Hành lại không truy hỏi gì, trái lại còn hỏi tên tôi.

“Cố Minh Hi, chữ Minh là ngày mai của anh sẽ càng tươi sáng hơn, chữ Hi là ở bên em anh sẽ luôn ngập tràn hy vọng.”

Dùng lời nói chữa lành, tôi sẽ luôn khắc vào từng hành động.

Thẩm Tư Hành có hơi đăm chiêu:

“Lúc đặt cái tên này, có lẽ chú dì đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu.”

“Cha của tôi nói, tên của tôi được đặt theo tên của đứa bé mới sinh ở bệnh viện. Ông nói đứa bé đó tên là 『Tư Hành』, vừa nhìn đã biết được người nhà yêu thương, gia đình cũng khá giả. Ông ấy hy vọng sau này tôi cũng có thể như vậy, có một cuộc sống tốt đẹp.”

Nói tới đây, trong mắt Thẩm Tư Hành toát lên ý cười: “Cha tôi đọc sách không nhiều, ông ấy cảm thấy đây chính là mong ước tốt nhất.”

“Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi một mình gồng gánh cả gia đình. Kể cả khi bà bị bệnh, cũng không cho tôi bỏ học, còn bảo tôi phải chăm chỉ đọc sách. Sau này, khi bà ấy làm phục vụ ở khách sạn đã gặp được cha của Thẩm Kim Bạch.”

“Mẹ tôi rất đẹp, sau khi kết hôn với ông ấy. Họ của tôi cũng bị đổi.”

“Lúc còn nhỏ, tôi cũng có một cuộc sống khá tốt.” Anh tạm dừng một lát, lại nói, “Không ai nợ tôi cái gì cả.”

Anh ấy dường như đang tự mình viết lời bình cho cuộc đời mình, không ngừng nhắc nhở bản thân đừng oán trách.

“Có thể oán trách mà.”

Tôi vừa nói vừa nhớ lại.

“Anh biết không? Lúc em còn đi học, em dậy sớm không nổi là em trách, làm nhóm mà có người làm biếng em cũng trách, dì ở căn tin cho em ít cơm em vẫn trách. Sau khi đi làm, đồng nghiệp đổ lỗi cho em, em trách, em không theo kịp tiến độ của hạng mục em cũng trách, tăng lương không được như mong muốn em lại càng trách.”

Thẩm Tư Hành và tôi là hai người hoàn toàn trái ngược lẫn nhau.

Tôi là một người rất dễ cáu kỉnh, chỉ cần một sơ suất nhỏ nhất cũng có thể khiến tôi phát điên.

Mà Thẩm Tư Hành là người luôn luôn có thể giữ được sự cân bằng, làm việc một cách có hệ thống.

Đã từng có một khoảng thời gian, tôi rất ghen tỵ với anh ấy.

Tôi suy nghĩ lại và nói:

“Ý em là, không nhất thiết phải trở thành người mà mọi người mong đợi. Được làm chính mình mới là tốt nhất.”

“Anh không oán trách một chút nào, em sẽ vỗ tay khen ngợi phẩm chất tốt đẹp này của anh. Anh oán trách, em cũng sẽ vui mừng vì sự chân thành, thẳng thắn của anh.”

Tôi cũng không hiểu rõ, Thẩm Tư Hành thật sự không oán trách, hay là đang thuyết phục bản thân không được oán trách.

Nhưng không sao cả, dù thế nào tôi cũng đều chấp nhận anh ấy cả.

Có lẽ mục đích tôi đến đây, cũng không phải cái gì gọi là cứu rỗi cả.

Mà là, tôi muốn nói cho anh biết, anh cũng được yêu thương.

Ở một tương lai không xác định, có một tôi nhất định sẽ bước vào cuộc đời của anh.

Thẩm Tư Hành đặt nắm tay lên môi, mỉm cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Không biết có phải do tôi bị ảo giác hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy trong mắt anh có một chút ý trêu chọc.

“Cậu đã không còn nhà để về rồi, vậy mà còn lo lắng cho tôi.”

Hả?

Tôi mở miệng, thở dài, cuối cùng vẫn không giải thích.

Vậy mà cũng tin được.

“Không phải ngày mai anh còn phải đến trường sao? Mau đi nghỉ đi.”

“Để trả tiền thuê nhà, em sẽ bao anh một ngày ba bữa cơm, em nấu cơm rất ngon.”

Thẩm Tư Hành nhìn tôi, đột nhiên nói: “Vậy trước tiên cậu nên đi mua một vài bộ đồ để thay đi.”

Tôi quên mất, nơi này không phải là nhà mà tôi và Thẩm Tư Hành sẽ có.

Ở chỗ này không có một chút đồ nào của tôi cả.

Tôi vừa định đồng ý, mở điện thoại lên kiểm tra số dư của mình, yên lặng nuốt hết những lời định nói.

Tôi không thể tìm được một công việc nào ở đây cả, bởi vì tất cả thông tin nhận dạng của tôi đều không hợp lệ.

Trước mắt chỉ có thể miệng ăn núi lở, sống ngày nào tính ngày đó.

Bảo tôi trơ mắt nhìn Thẩm Tư Hành nhịn đói, tôi không thể làm được. Nhưng tôi cũng không thể không mặc quần áo.

Nghĩ một hồi, tôi cắn răng gọi Thẩm Tư Hành.

Anh lập tức quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự hoang mang.

“Cái đó --- em mặc quần áo của anh được chứ?”

Trong nháy mắt, hai bên tai Thẩm Tư Hành ửng đỏ lên.

Anh hoảng sợ nhìn tôi, đôi mắt vốn dĩ vô hồn bỗng dưng có thần sắc, tràn ngập vẻ bối rối.

Tôi cũng không muốn vậy, chỉ là tính tới tính lui số bộ quần áo cần mua, dựa theo tỉ lệ ở thế giới này, tôi phải chi ra hơn trăm vạn.

Trước mắt tôi vẫn chưa biết sẽ ở đây được bao lâu, nhưng Thẩm Tư Hành tuyệt đối không thể không ăn cơm.

“Em vẫn sẽ tự mua nội y, anh tùy ý cho em vài cái áo phông, quần hoa cộc hay những thứ gì không mặc nữa là được.”

Lúc đầu tôi có chút xấu hổ, nhưng thấy bộ dạng khẩn trương đến mức không biết phải để tay ở đâu của Thẩm Tư Hành, tôi bỗng dưng nảy ra ý định chọc ghẹo anh ấy.

“Đúng rồi, anh có quần hoa cộc không?”

Có lẽ là không có rồi. Thẩm Tư Hành trưởng thành ăn mặc rất chỉnh tề, còn Thẩm Tư Hành ngây ngô của hiện tại ngay cả nút áo sơ mi cũng đã cài kín đến tận nút trên cùng.

Rất ngoan.

Thẩm Tư Hành hoang mang, bối rối xua tay, trên mặt anh phiếm hồng:

“Đừng như vậy.”

Chậc.

Khó trách Thẩm Tư Hành ch tiệt này ban ngày là một bộ mặt, ban đêm lại là một bộ mặt khác.

Mỗi lần đều khiến tôi mặt đỏ tai hồng, phải liên tục cầu xin tha thứ mới miễn cưỡng buông tha cho tôi.

Hóa ra việc này lại vui như thế à.

“Vậy anh cũng đừng lo cho em, em ấy hả, từ nhỏ đã không thích mặc quần áo mới.”

“Mặc vào sẽ bị dị ứng.”

Tôi rất giỏi nói những điều vô nghĩa, chỉ là nói nhiều quá thì lương tâm hơi đau một tí.

Thẩm Tư Hành lẩm bẩm: “Mặc kệ cậu.”

Anh ấy xoay người rồi nhanh chóng đi vào phòng, chỉ là trước khi đóng cửa, còn thò đầu ra ngoài nhìn tôi một cái.

Tôi khẽ thở dài, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ phải tiêu số tiền trong tài khoản như thế nào mới là tối ưu nhất.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, tôi đưa ra kết luận, ước chừng mấy tháng nữa, tôi phải cùng Thẩm Tư Hành trải qua cuộc sống ba ngày đói hai bữa.

Phiền quá đi.

Tôi xoa loạn mái tóc của mình, rồi đứng dậy rót cho mình một ly nước.

Ngay lúc này, tôi chợt nhớ ra, vào ban ngày, cảnh sát bảo tôi đến lấy lời khai, tôi nói phải đưa Thẩm Tư Hành đến bệnh viện trước,

Ngày mai nói sau.

Nhưng vấn đề hiện tại chính là tôi không có chứng minh nhân dân.

Tôi không thể đi lấy lời khai được.

Nếu không lúc điền lời khai phải điền thông tin cá nhân, người ta mà tra ra, coi như tôi tự tống bản thân mình vào tù rồi.

Tôi bực mình đến mức uống cạn ly nước, uống xong rồi vẫn cảm thấy bực mình.

Cả người dứt khoát ngã về phía sofa, ngửa mặt lên trời hét một hơi dài: “A a a a.”

Cánh cửa vốn đã đóng bỗng dưng xuất hiện một bóng người ở phía sau, Thẩm Tư Hành trông rất khó xử.

“Cậu đừng như vậy mà, tôi không phải thật sự bỏ mặc cậu đâu.”

“Cho cậu, đừng hét nữa.”

Anh ném một cái túi đựng thứ gì đó ra ngoài cửa, vừa lúc rơi trước mặt tôi.

Tôi lập tức ngồi dậy, đưa tay cầm lấy nó.

Vừa mở ra, bên trong là chiếc áo sơ mi cùng với chiếc quần đồng phục của anh đã được cắt ngắn.

Người ở phía sau cánh cửa liên tục giải thích, giọng nói càng ngày càng trầm:

“Quần áo lúc trước của tôi, có hơi nhỏ. Cậu mặc đi.”

“Tôi đã giặt rồi, rất sạch sẽ.”

Tôi lập tức bật cười: “Anh trốn phía sau cửa làm gì chứ? Anh ngại à?”

Phía sau cánh cửa đột nhiên im lặng.

Mất một lúc lâu sau, giọng nói rầu rĩ của Thẩm Tư Hành truyền ra:

“Sao cậu rành vậy?”

Giọng điệu của anh cũng không mấy hứng thú, có chút khàn khàn khó mà nhận ra.

Tôi suy nghĩ, cười nói: “Đều là do anh đã dạy em.”

“Những điều này đều là anh đã dạy em sau này, vì vậy em không ngại ngùng một chút nào cả.”

Anh không trả lời, tôi cũng không để ý, tiếp tục nói tiếp:

“Em không thể đi lấy lời khai được, Thẩm Tư Hành, phải làm sao bây giờ?”

Anh ấy lập tức trả lời:

“Đừng sợ, để tôi đi cho.”

Tôi ngồi đung đưa chân trên sofa.

Trước khi quyết định kết hôn, tôi vùi đầu vào lòng Thẩm Tư Hành, nói rằng tôi rất sợ hãi.

Thẩm Tư Hành xoa xoa lưng tôi, không ngừng trấn an tôi: “Đừng sợ, nếu thật sự không thể, vậy anh đi một mình cũng được.”

“Dù sao mọi người đều đã biết cô dâu là em rồi.”

Những câu nói đùa của anh ấy nháy mắt đã giảm bớt sự lo âu của tôi.

Mà hiện tại, ngày hôm nay, cách đây đúng ba năm kể từ khi chúng tôi lần đầu gặp gỡ, anh ấy lại nói những lời tương tự như vậy.

Phía sau cửa có tiếng sột soạt một hồi, Thẩm Tư Hành đột nhiên đẩy cửa ra, nghiêm túc nói: “Mau nghỉ ngơi sớm đi.”

Tôi lắc lư một chút, sau đó cười híp mắt.

Đây có phải là để đáp lại câu hỏi “Trốn phía sau cửa” của tôi hay không?

#6

Cũng không biết Thẩm Tư Hành đã dùng cách gì, nhưng việc lấy lời khai đã diễn ra suôn sẻ.

Điện thoại tôi vẫn còn giữ lại đoạn video mà tôi đã quay vào thời điểm đó.

Nhân lúc Thẩm Tư Hành về nhà ăn cơm, tôi mở đoạn video cho anh ấy xem.

“Anh có cần thứ này nữa không?”

“Em vốn định mượn sức nóng của dư luận để giúp anh. Nhưng xem tình hình trước mắt, dường như nó không có lợi với anh.”

Huống hồ gì, Thẩm Tư Hành đã nói, mẹ nuôi của anh chính là sự tồn tại quan trọng nhất trong đời anh.

Thẩm Tư Hành im lặng nghe tôi nói, gật đầu: “Cậu nói đúng.”

Anh xúc một miếng cơm lớn, không chút do dự bỏ vào miệng.

Tôi bất lực gõ vào bàn, ra hiệu cho anh nghe tôi nói.

“Nếu anh cứ ăn nhanh như vậy, em sẽ tức giận đó nhé.”

Tôi vốn định nói, nếu còn ăn nhanh như vậy, lần sau đừng ăn nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình phạt như vậy cũng có hơi quá đáng.

Lời nói đến miệng liền thay đổi.

Nhìn thấy tốc độ của Thẩm Tư Hành chậm lại, lúc này tôi mới tiếp tục nói:

“Nếu muốn tố cáo, phải đợi đến khi anh thi xong đại học.”

Sở dĩ Thẩm Tư Hành thê thảm như vậy là do Thẩm Kim Bạch không cho anh làm bất kỳ công việc bán thời gian nào.

Mà số tiền Thẩm gia đưa cho, lúc đến tay Thẩm Tư Hành hoàn toàn không còn bao nhiêu.

Hai trăm tệ để Thẩm Tư Hành tiêu trong một tháng.

Chút tiền ấy, còn không bằng một phần mười bữa ăn của Thẩm Kim Bạch.

Vì vậy, Thẩm Tư Hành luôn phải nhịn đói.

Anh miễn cưỡng ngẩng đầu lên:

“Cậu nói rất đúng.”

Tôi bật cười: “Tại sao anh chỉ biết nói mỗi câu 『Cậu nói đúng』 mãi vậy.”

Vẻ mặt Thẩm Tư Hành nghiêm túc:

“Bởi vì cậu nói đúng.”

Tôi nằm trên bàn cười nắc nẻ.

Cười đủ rồi, tôi ngẩng đầu nhìn anh:

“Thẩm Tư Hành, đồ ăn em nấu rất ngon đúng không?”

Đồ ăn ngon như vậy, dám nói không ngon, tôi liền biến anh ấy thành đồ ăn.

Anh cầm đũa lên nhét vào miệng:

“Cậu nói đúng.”

“Vậy anh nói xem, em rất tốt đúng không?”

Thẩm Tư Hành thấy tôi rất thích đùa, tỏ vẻ bất lực.

“Cậu nói đúng.”

Tôi chỉ vào mình:

“Vậy anh nhìn kỹ em đi, có đủ tư cách làm bạn gái của anh không?”

Thẩm Tư Hành dường như bị sặc, anh ấy liên tục ho khan.

Tôi lập tức đứng lên, vỗ nhẹ vào lưng anh.

Thẩm Tư Hành ho đến hốc mắt mù mịt, lắp bắp nói: “Không phải cậu đã nói, cậu là vợ tương lai của tôi sao?”

Tôi gật đầu liên tục, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Anh cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Tôi ấm ức: “Ý của anh là gì chứ?”

Tôi lại bắt đầu nói nhảm:

“Em muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn bằng cấp có bằng cấp, anh còn không hài lòng cái gì chứ?”

Ngay khi tôi nghĩ mình không thể chờ được câu trả lời, anh bỗng nhiên nói: “Vậy cậu còn hỏi cái gì nữa?”

Anh ấy một cách có khí phách, chóp tai đã đỏ bừng.

Xấu hổ quá.

Đáng ghét, không thể hôn anh ấy được.

Đợi tôi quay về, tôi sẽ hôn ch Thẩm Tư Hành.

Anh ấy của thời niên thiếu, sao lại đáng yêu đến như vậy chứ.

Tùy tiện nói hai câu thôi mà mặt đã đỏ đến mức nói không nên lời.

Thẩm Tư Hành cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại không thể che giấu được vành tai đỏ ửng của mình.

Anh nhìn tôi chăm chú:

“Cậu muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn bằng cấp có bằng cấp. Tôi sợ cậu không hài lòng về tôi.”

Tôi được anh dỗ dành đến mức như mở cờ trong bụng, phá lệ đưa thêm cho anh một bát cơm.

Sau khi đưa cơm cho anh, tôi nói:

“Sau này anh cũng nói với em như vậy.”

“Anh biết không? Sau này anh sẽ trở thành một người rất tuyệt vời.”

“Thật buồn cười, thế mà anh lại hẹn hò với em. Lại còn luôn nói rằng sợ em không hài lòng, mấy người bạn của em đều hỏi có phải em đã bỏ bùa anh không.”

“Anh đừng có không tin, em với anh thật sự rất giỏi. Lúc còn học Đại học đã bắt đầu lập nghiệp, thành tích học tập lúc nào cũng dẫn đầu. Em là đàn em của anh, lúc nhập học đã nghe rất nhiều người nói về anh. Thầy cô cũng rất thích lấy anh ra làm ví dụ, nói anh lúc ban đầu lập nghiệp có thất bại, nhưng anh chưa bao giờ dành thời gian để buồn, mà là nhanh chóng xem xét, tìm ra nguyên nhân.”



Tôi càng nói càng hăng, Thẩm Tư Hành vừa ăn vừa nghe tôi nói.

Lúc anh dừng lại, anh rót cho tôi một ly nước:

“Có khát không?”

Tôi có hơi hụt hẫng: “Anh không tin à? Không muốn hỏi em cái gì sao.”

Thẩm Tư Hành nhìn tôi, mỉm cười yêu chiều: “À thì, tôi muốn biết, có phải sau khi tôi lập nghiệp thành công mới gặp được cậu đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi, rốt cuộc anh có nghe em nói không thế?”

“Cậu không đói sao?”

Tôi vò vò chiếc quần đồng phục anh đã cho tôi, hừ, có hơi đói thật.

Ăn xong rồi lại làm phiền anh ấy tiếp vậy.

Thẩm Tư Hành chỉ cười, vẻ mặt như kiểu quả nhiên là thế.

Cuối cùng, tôi cũng chưa thể tiếp tục làm phiền anh ấy, bởi vì anh vừa ăn xong đã ngoan ngoãn đi rửa chén.

Sau khi rửa chén xong, lại bắt đầu đi làm bài.

Tôi đành im lặng lui ra ngoài.

Tôi sợ anh sẽ hỏi bài tôi, bởi vì tôi đã sớm quên hết rồi. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play