[Zhihu] EM LÀ MÙA XUÂN TƯƠI ĐẸP

Chương 3


3 tuần


#7

Dưới sự chăm sóc của tôi --- à thì miễn cưỡng gọi là chăm sóc đi, sức khỏe của Thẩm Tư Hành đã được cải thiện đáng kể.

Chỉ trong hai tháng, anh ấy dần có dáng vẻ mà một thiếu niên nên có.

Sắc mặt anh không còn tái nhợt nữa, cũng chẳng còn hở một chút là lại kêu đói.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Kim Bạch cũng không đến gây phiền toái cho anh ấy nữa.

Nhưng khổ nỗi anh ấy ăn rất nhiều, nếu tôi không ngăn lại, có lẽ anh ấy sẽ ăn đến mức nôn cả ra ngoài.

Giống như không bao giờ cảm nhận được trạng thái no bụng vậy.

Tôi không có tiền, không có cách nào dẫn anh ấy đi gặp bác sĩ, đành phải tự tra cứu trên điện thoại.

Có người nói, đây là do anh ấy đã phải nhịn đói trong một khoảng thời gian dài, sợ rằng sau này không được ăn nữa, vì thế mới liều mạng ăn nhiều hết mức có thể.

Tôi chỉ có thể cố gắng kiểm soát anh ấy.

Nhìn số dư trong tài khoản giảm dần, sự lo lắng trong tôi càng tăng.

Tôi mơ hồ cảm nhận được, tôi sắp phải rời khỏi thế giới này.

Loại dự cảm này càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Nhưng tôi còn chưa thấy được Thẩm Kim Bạch cùng đám anh em của hắn nhận sự trừng phạt và tôi cũng chưa đợi được những ngày sống tốt của Thẩm Tư Hành.

Vào cái ngày mà dự cảm mãnh liệt đến mức tôi không có cách nào lơ được nó, tôi phá lệ thay quần áo, lần đầu tiên đi đón Thẩm Tư Hành.

Nói đến cũng thật đáng thương, tôi chỉ có bộ quần áo lúc mặc khi xuyên đến đây là hoàn chỉnh nhất.

Suốt khoảng thời gian này, tôi đều mặc bộ đồng phục của Thẩm Tư Hành.

Có thể coi là trang phục tình nhân thời thanh xuân đi.

Tôi chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy Thẩm Tư Hành đâu.

Tôi cuống quít chạy đến con hẻm nhỏ ngày hôm đó, vẫn là địa điểm này, gương mặt này và cảnh tượng này.

Lòng tôi đập như trống bổi.

Thẩm Tư Hành liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi, anh mỉm cười trấn an tôi.

Khó khăn lắm mới hồi phục, thế mà bây giờ lại xuất hiện thêm vết thương.

Khi tôi đang chuẩn bị dùng lại trò cũ là báo cảnh sát, thì phía trước bỗng dưng phát ra tiếng cười vang.

Thẩm Kim Bạch nhìn tôi, lộ ra nụ cười khiêu khích: “Cô em cứu nó làm gì, chẳng lẽ là vì đứa em trai này của tôi à…”

Hắn ta ngừng lại, ánh mắt vừa đen tối lại ghê tởm.

“Nó lợi hại thế nào mà khiến cô em nhớ mãi không quên thế, xem thử mấy người chúng tôi thế nào?”

Xung quanh vang lên những tràng cười liên tục, mọi người đều hiểu rõ nhưng mà không nói ra.

Thẩm Tư Hành, người nãy giờ vẫn im lặng, mạnh mẽ vật hắn ta xuống đất, hung hăng đấm vào hắn ta không chút thương tiếc.

Hiện trường biến thành cảnh một mình Thẩm Tư Hành đánh đấm Thẩm Kim Bạch.

Thẩm Tư Hành trở nên tàn nhẫn, những người xung quanh không ai dám chạy lên ngăn cản.

“Thẩm Kim Bạch, mày nói những lời này, không sợ tao sẽ nói cho cha của mày biết sao?”

“Chúng ta là người thân, năm mới còn gặp lại.”

Thẩm Kim Bạch ban đầu còn gào rú, trong nháy mắt sắc mặt bỗng dưng trắng bệch ra.

Tôi và Thẩm Tư Hành liếc nhìn nhau, anh nhanh chóng đứng dậy, hung hăng đạp Thẩm Kim Bạch một cái.

Quay người liền kéo tôi chạy như bay.

Bên tai tôi chỉ còn tiếng gào rít của gió cùng với tiếng hít thở của Thẩm Tư Hành.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Tôi bị anh kéo đi, trong lòng bỗng nghĩ ra một ý tưởng như từ dưới đất chui lên, nói ra một câu lỗi thời:

“Thẩm Tư Hành, chúng ta giống như đang chạy trốn vậy nhỉ?”

Lúc cùng anh ấy hẹn hò yêu đương, tôi đã từng hy vọng có thể cùng anh làm ra chuyện khác người một chút.

Không phải làm ra cái chuyện gì lệch lạc cả, chỉ là tôi không tự tin, hy vọng có thể thông qua một việc đặc biệt để kiểm chứng tình yêu của anh ấy.

Nhưng một người như Thẩm Tư Hành, nên đi trên một con đường rộng lớn bằng phẳng, không nên vì tôi mà phạm phải bất kỳ sai lầm gì.

Cho nên tôi chưa từng thể hiện ra ngoài.

Hiện tại, cũng coi như trời xui đất khiến, thành toàn mong mỏi của tôi đi.

Tôi cùng Thẩm Tư Hành thuở thiếu thời, cùng nhau chạy trốn vào những ngày đầu xuân.

Bỏ lại sự ồn ào, náo nhịp của thế giới ở sau lưng.

#8

“Đừng nói như vậy.”

Thẩm Tư Hành thở gấp, đẩy tôi đang thở hổn hển vào góc tường.

“Không cần bỏ trốn, tôi và cậu sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”

Anh chợt mỉm cười với tôi, còn tươi hơn cả hoa nở vào ngày xuân: “Cậu thật sự là vợ tương lai của tôi sao?”

Thẩm Tư Hành luôn hỏi như vậy, tôi cũng không chần chừ.

“Thật, thật giống như em vậy.”

Nhưng lần này anh không có lảng tránh, anh mím đôi môi không còn chút m//áu, vẻ mặt có chút hưng phấn nói: “Vậy em, nói em yêu anh, nói em không bao giờ rời xa anh đi.”

Tôi nhìn anh cười, giọng điệu chắc nịch:

“Em yêu anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”

“Em thật sự rất muốn rất muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.”

Thẩm Tư Hành thật sự rất vui, tôi cảm nhận được ánh mắt anh ấy đang sáng lên.

Anh lại hỏi:

“Anh và em, sẽ gặp nhau ở một tương lai không gần nhưng cũng không xa đúng không?”

Tôi gật đầu.

Thẩm Tư Hành tiến lên hai bước, dùng hết sức ôm chặt lấy tôi, tựa như muốn đem tôi khắc vào trong cơ thể anh vậy.

Tôi định ngẩng đầu lên hỏi anh làm sao vậy, lại bị anh đè đầu lại.

Tôi nghe được âm thanh đang đập mạnh mẽ ở trong lòng anh.

Nghe được giọng nói run rẩy phát trên đỉnh đầu:

“Anh chờ em, em nhất định phải đến.”

“Chúng ta, Minh Hi, không phải là những đứa trẻ không có nhà để về. Chúng ta sẽ có một gia đình thật sự.”

“Anh sẽ chở em, em nhất định phải đến đó.”

Anh buông tôi ra, lùi về sau hai bước.

Tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi anh.

Nhưng anh không cho tôi cơ hội này, dịu dàng mỉm cười với tôi: “Về nhà đi, anh chờ em.”

Cảnh tượng trước mắt đảo lộn như cát chảy.

Thế giới trở nên mơ đi.

Thế giới lại trở nên rõ ràng.

Tôi vẫn đang ở nhà --- nhà của tôi và Thẩm Tư Hành.

Tôi sụp đổ gào khóc.

Một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi, người đàn ông ôm tôi vào trong lòng, cẩn thận an ủi.

“Gặp ác mộng sao?”

Anh xoa xoa đầu tôi, đem tôi vùi vào trong lòng: “Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây.”

Tôi khóc lóc một trận, nghen ngào nói với anh: “Em đã xuyên về lúc anh còn học trung học, một chút cũng không giống mơ, rất chân thật. Bọn họ đều ức hiếp anh, toàn bộ bọn họ đều khinh thường anh.”

“Anh tốt như vậy, tại sao bọn họ lại đối xử với anh như thế chứ?”

Thẩm Tư Hành ôm chặt tôi, anh cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng cười:

“Em nhớ sao?”

Anh một tay vỗ lưng tôi, một tay rút khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi.

“Không sao, anh có em, em đối xử với anh rất tốt.”

“Số phận thực sự rất ưu ái cho anh.”

Vẻ mặt của anh đặc biệt dịu dàng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều mang theo ý cười: “Lúc đó anh nghĩ nếu như có thần linh, thì hãy đến cứu anh.”

“Sau đó, em đã xuất hiện.”

Những ký ức hỗn loạn dần dần kết nối lại thành một đường thẳng trong đầu tôi.

“Cho nên, anh vẫn luôn nắm lấy thời gian để lập nghiệp, là vì em sao?”

Tôi mong đợi nhìn anh.

Thẩm Tư Hành thấy tôi ngừng khóc, nụ cười càng sâu hơn.

“Đúng vậy, em nói sau khi lập nghiệp thành công thì anh mới gặp em. Anh rất muốn gặp em.”

“Vì thế anh không dám lơ là đi chút nào.”

Thảo nào trong tất cả phiên bản truyền miệng, vì muốn được thành công nên Thẩm Tư Hành không ngần ngại nằm gai nếm mật.

Tôi đau lòng vuốt ve gương mặt anh: “Em cũng không ngờ anh có một quá khứ như vậy. Nếu là em, em sẽ oán hận cả thế giới này mất.”

Thẩm Tư Hành nhìn tôi hồi lầu, than thở nói: “Anh được em yêu như vậy, sao còn có thể oán hận thế giới này được chứ.”

“Anh còn không kịp cảm ơn vận mệnh đã chiếu cố anh nữa đấy.”

Tôi xấu hổ trước lời khen của anh, vùi đầu vào trong lòng anh.

Anh mỉm cười xoa đầu tôi: “Còn chưa chịu ngủ sao?”

“Ngày mai chính là hôn lễ của chúng ta đó, anh sợ em dậy không nổi.”

Tôi lập tức nhảy khỏi người anh: “Ngủ.”

“Ngày mai chính là ngày đại hỉ của em.”

“Anh mau nhìn giúp em xem, mắt em có sưng lên vì khóc không?”

“Không có, rất xinh đẹp.”

Tôi hừ một tiếng, lúc chuẩn bị đi ngủ, lại chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức hôn Thẩm Tư Hành thật mạnh.

Một lát sau, tôi nằm trên đùi anh mà khóc.

Anh lại kiên nhẫn an ủi tôi.

Tôi vừa khóc vừa lên án anh: “Lúc trước anh đơn thuần như thế, sao bây giờ lại trở nên như vậy chứ?”

Tên ngốc Thẩm Tư Hành này, chẳng e dè tí nào, còn hùng hồn nói:

“Đều do bà xã là em đây dạy dỗ tốt.”

“Anh vẫn luôn khắc sâu vào trong thâm tâm, trò giỏi hơn thầy thôi.”

Hức, lẽ ra lúc đó tôi không nên thuận miệng trêu chọc anh.

Nhưng mà, không cam tâm.

Tôi trộm nhìn anh, muốn tìm cách bắt nạt anh.

Anh lại nhẹ nhàng cười: “Đêm nay em không định đi ngủ à?”

“Ai nói chứ!”

Tôi vội trèo lên giường, kéo cao chăn.

Hừ, tương lai còn dài, không vội.

Sớm muộn gì cũng có ngày tôi bắt nạt lại anh.

• Ngoại truyện

#1

Thẩm Tư Hành không tin thần phật.

Nếu có thần phật, vậy tại sao lại không cứu hắn?

Rõ ràng hắn đã bị dồn vào đường cùng.

Thẩm Tư Hành sờ vào con d//ao trong túi, thần sắc mệt mỏi nhìn chằm chằm vào cổ của Thẩm Kim Bạch, chỉ cần một d//ao cắm xuống, mọi chuyện liền kết thúc.

Cuộc sống như bùn lầy này, cũng chẳng có gì để hắn lưu luyến.

Trong lòng hắn thầm cầu nguyện:

Nếu thật sự có thần phật, vậy thì mau đến cứu hắn đi.

Nhưng khi mở mắt ra, xung quanh chỉ có đám người đang cười nham hiểm.

Tay Thẩm Tư Hành thọc sâu vào túi quần, chạm vào con d//ao.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên xuất hiện ở cuối đường.

Giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống vậy.

#2

Vốn dĩ Thẩm Tư Hành không tin bất kì ai cả.

Nhưng có tấm kính lọc “vị thần từ trên trời rơi xuống”, đã khiến hắn ngoan ngoãn đi theo cô.

Cô nghiêng đầu mỉm cười với hắn, nói với hắn rằng: “Em là vợ tương lai của anh.”

Thẩm Tư Hành rất muốn cười, nhưng hắn lại nhịn.

Một người như hắn, sống được đã là cả một vấn đề, làm sao dám nói đến thứ gọi là tương lai.

Đành phải giả vờ tò mò hỏi cô ấy rằng: “Tương lai còn bao lâu nữa?”

Cô gái chỉ cho hắn một đáp án rất mơ hồ.

Cái mánh khóe gạt người quen thuộc này, ai lại tin chứ?

Hắn nghĩ vậy.

#3

Chỉ là Thẩm Tư Hành không nghĩ được, ông trời rốt cuộc sẽ thiên vị loại người như thế nào nhỉ?

Nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ, chắc chắn cũng sẽ không thiên vị loại người lòng đầy oán hận như hắn.

Cho nên hắn đã ngụy trang.

Thu lại hết gai nhọn trên người, giống như trong sách viết vậy, một người chỉ biết ơn không oán hận.

Nhưng mà cô ấy đã nói, anh có thể oán hận.

Khoảnh khắc đó, những oán hận bao vây hắn, bỗng dưng biến mất.

Hắn không có gì cả, chỉ muốn nghĩ cách làm sao có thể giữ cô ấy lại.

Cô bởi vì hắn mà đến đây, hắn không buông tay, cô ấy làm sao bỏ đi được.

#4

“Thẩm Tư Hành, chúng ta giống như đang bỏ trốn vậy nhỉ?”

Lúc kéo theo cô ấy chật vật chạy trốn, thế mà cô ấy vẫn mỉm cười.

Đúng lúc đang là ngày xuân, những đóa hoa bên góc đường do người ta trồng đã nở rộ.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới, bộ dáng của thiếu nữ nghiêng đầu cười với hắn, đôi mắt cong cong xinh đẹp.

Còn tươi đẹp hơn nhiều so với những đóa hoa kia.

Hắn thầm gọi tên của cô, Minh Hi, Minh Hi.

Thoạt nghe chính là đứa trẻ được cha mẹ chờ mong, không giống như loại cỏ dại như hắn.

Hắn hy vọng cô ấy sẽ mãi mãi là bộ dáng tươi sáng ấy, hắn rất thích nhìn cô ấy cười.

“Không cần bỏ trốn, tôi tôi và cậu sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”

Hắn muốn để cô ấy đi, hắn muốn ở một tương lai vô định, chờ đợi một điều xác định là cô ấy.

Cho dù cô ấy có đến hay không, hắn vẫn sẽ chờ.

#5

Ngoại trừ hắn ra, không ai nhớ rằng cô đã đến.

Cô ấy đi ngang qua tựa như một cơn gió, cuốn hắn đi, rồi biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Nhưng vì ở tương lai vô định kia, có cô xác định, nên Thẩm Tư Hành nguyện ý dốc hết toàn lực.

Ở trong quá trình này, hắn thể hiện ra nghị lực kinh người cùng với thiên phú mạnh mẽ của mình.

Thẩm Tư Hành phải mất rất nhiều thời gian, mới tìm được chứng cứ phạm tội của đám người Thẩm Kim Bạch.

Bọn họ ở sau lưng làm không ít chuyện trái pháp luật, thứ chờ đợi bọn họ chính là thời gian thi hành án và thẩm phán.

Thẩm Tư Hành điên cuồng nỗ lực, dù đã là thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học, nhưng hắn vẫn không dám lơ là, lập tức bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Hắn cũng không cho bản thân cơ hội để nghỉ ngơi hay buồn bã, hắn chỉ biết là, hắn rất nhớ cô, hắn muốn gặp lại cô.

Còn cô, thì đang ở tương lai mà khi đó, hắn đã lập nghiệp thành công.

Lúc khai giảng.

Vô số gương mặt xuất hiện, Thẩm Tư Hành chỉ cần liếc nhìn một cái liền có thể nhận ra gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Không có gì có thể chắc chắn, nhưng hắn chắc chắn rằng, đó chính là vợ của hắn.

Nhất định là như vậy.

#6

Thẩm Tư Hành đã vô số lần cảm thán với vợ mình rằng, vận mệnh thực sự đã quá ưu ái hắn.

Nhưng hắn không biết rằng, vốn dĩ thời điểm hắn và Cố Minh Hi gặp nhau, không phải là khi hắn học năm hai, mà là năm thứ hai sau khi hắn tốt nghiệp.

Chỉ là sức mạnh của tình yêu quá lớn, sớm đã phá tan sự an bài của vận mệnh.

Hắn dựa vào những nỗ lực của chính mình mà đẩy thời gian đến sớm hơn bốn năm.

Hắn chỉ nghĩ rằng là do vận mệnh là ưu ái hắn.

Nhưng lại không biết rằng, những người được vận mệnh ưu ái, luôn là những người biết dũng cảm tiến lên trong cuộc sống.

•HẾT• 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play