[Zhihu] EM LÀ MÙA XUÂN TƯƠI ĐẸP

Chương 1


3 tuần


1

Vào đêm trước ngày cưới, tôi xuyên trở về lúc bạn trai còn đang học trung học.

Trong con hẻm nhỏ, Thẩm Tư Hành bị người ta túm cổ, hung hăng đánh anh ngã xuống đất.

Anh không phản kháng cũng chẳng giãy dụa, dường như đã sớm trở thành thói quen, chấp nhận điều này như bình thường.

Sắc mặt anh bình tĩnh, tùy ý để m//áu ở miệng vết thương chảy ra.

Những người xung quanh phá lên cười.

Tôi biết thủ phạm là ai.

Anh trai kế của Thẩm Tư Hành, Thẩm Kim Bạch.

“Anh Thẩm, trông nó giống một con chó quá.”

“Với cái dạng này, sau này nhất định không uy hiếp được anh.”

Thẩm Kim Bạch chỉ cười, đưa tay nâng mặt anh lên, khinh thường vỗ vỗ anh như một con chó:

“Đến đây, kêu một tiếng anh trai xem nào.”

Tôi thấp giọng, nói với 110 trên màn hình điện thoại, thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra và xảy ra ở đâu, sau đó kết thúc cuộc gọi.

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên:

“Con trai của mẹ kế anh, cũng đê tiện giống như mẹ kế của anh vậy.”

Câu nói ấy như một dòng điện giật vào thần kinh của Thẩm Tư Hành, sắc mặt vốn dĩ trầm lặng của anh bỗng chốc thay đổi dữ dội, giống như một con thú nhỏ bị chọc tức, quay người lao vào đánh nhau với Thẩm Kim Bạch.

Nhưng anh nhanh chóng bị áp đảo.

Vào lúc mọi người xung quanh xông vào, tôi lao ra.

“Các người đang làm gì vậy?”

“Tôi đã báo công an rồi. Còn không mau đi?”

Ánh mắt tôi cố ý lướt qua huy hiệu trên áo đồng phục của họ: “Học sinh trường số 1, lại là như vậy sao?”

Thẩm Kim Bạch cười nhạo: “Mẹ nó, chân ái xen vào chuyện của người khác à.”

Hắn hất Thẩm Tư Hành, nói một câu gay gắt rồi rời đi cùng với đám người kia.

Lúc đi ngang qua tôi, còn không quên nhìn quét tôi một cái.

Tôi biết, hắn đang thông qua cách ăn mặc của tôi để đánh giá hoàn cảnh gia đình của tôi.

Cũng may, lúc tôi xuyên đến đây, quần áo và đồ vật đều không bị mất.

Cho nên, Thẩm Kim Bạch mới có thể đơn giản rời đi như vậy.

Tôi lơ đãng nhìn Thẩm Tư Hành.

Qua bao nhiêu năm tháng, tôi bất ngờ xuyên đến đây, đến một cuộc sống mà tôi chưa từng là một phần ở nơi này.

Anh dường như hoàn toàn không thèm để ý đến những chuyện vừa xảy ra, run rẩy nhặt chiếc bánh bao trên mặt đất.

Dù đã được bọc trong túi nhựa, nhưng chiếc túi ấy lại bẩn đến mức khiến tôi cau mày.

Huống hồ, bên trong túi dường như cũng dính chút nước bùn.

Tôi bước tới, ngồi xồm xuống rồi nắm lấy tay anh.

Thẩm Tư Hành mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, đầu ngón tay có chút run rẩy.

Lúc này tôi mới chú ý đến bàn tay lạnh lẽo của anh.

Thân hình thì yếu ớt, sắc mặt tái nhợt,

“Đừng ăn, bẩn lắm.”

Tôi có thói quen mang theo đồ ăn để lót dạ, hiện tại vừa lúc thật hữu ích.

Tôi bỏ tay ra, lấy trong túi hai cái bánh bao nhỏ rồi đưa cho anh.

Thẩm Tư Hành không trả lời, im lặng nhìn tôi.

Ánh mắt đầy sự xa cách, trống rỗng.

Tôi xé gói bánh, lấy một ít bỏ vào miệng.

“Rất sạch, không có độc.”

Tôi còn chưa kịp đưa tay ra lần nữa, Thẩm Tư Hành nhanh chóng đoạt lấy rồi nhét vào miệng.

Dường như không có động tác nhai, chỉ trong hai lần, anh đã nuốt chửng nó.

Như đã lấy lại được chút sức lực, Thẩm Tư Hành dựa vào tường, vươn tay nhặt lại chiếc bánh bao trên mặt đất.

Tôi nhanh tay nhanh mắt gạt đi chiếc bánh bao trước mặt.

Việc làm của Thẩm Tư Hành đã thất bại.

Lần này trong ánh mắt anh đã có thêm chút cảm xúc, nhìn tôi với sự khó hiểu.

“Bẩn rồi, không thể ăn nữa.”

Thẩm Tư Hành liếc nhìn tôi: “Tôi ăn, cậu không có ăn.”

Dáng người anh ấy cao nhưng rất gầy, trông như một con quái vật tay dài đang cố với lấy chiếc bánh bao.

Tôi lập tức đứng dậy, ngay trước mặt anh cầm một góc túi nilon lên, vừa định vứt nó vào thùng rác thì bất ngờ có một con chó chạy tới.

Nó lượn vòng quanh tôi, đuôi vẫy trông rất vui vẻ.

Bộ lông nó khô héo, trên người còn có mấy chỗ bị trụi lông.

Tôi mở túi nilon ra, bẻ những phần còn sạch của chiếc bánh bao đưa cho nó, sau đó ném túi nilon cùng với những chỗ dính nước bùn vào thùng rác.

Lúc xoay người lại, Thẩm Tư Hành nhìn tôi với vẻ trách móc.

Tôi thở dài.

“Đến bệnh viện thôi, trên đường đi em sẽ mua đồ ăn cho anh.”

Bệnh đau dạ dày của Thẩm Tư Hành rất nghiêm trọng, lúc chúng tôi mới yêu nhau, bạn bè của tôi đều trêu chọc anh, nói rằng đây là bệnh của CEO.

Anh chỉ lắc đầu mỉm cười, cụp mắt xuống cảnh cáo tôi: “Cho nên em phải ăn uống đầy đủ đó.”

“Rất đau, em chịu không nổi đâu.”

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng do trước đây anh ấy ăn uống không đều đặn, cho nên tôi cam đoan hứa với anh:

“Yên tâm. Em sẽ ăn uống đầy đủ, cũng sẽ trông chừng anh, để anh cũng ăn uống đầy đủ.”

Thời điểm anh ấy còn học trung học, có phải đã từng trải qua những chuyện này không?

Lúc cùng anh ấy tâm sự về cuộc sống sinh viên, anh luôn nói về trường đại học, kể về lúc gặp gỡ tôi, nhưng lại tránh né chuyện về thời trung học.

Khi tôi hỏi, Thẩm Tư Hành chỉ đơn giản nói vài câu:

“Không có gì tốt đẹp cả, không muốn nhắc tới.”

#2

Thẩm Tư Hành nhìn tôi hồi lâu.

Tôi lắc chiếc điện thoại của mình với anh ấy:

“Em có tiền.”

“Chỉ một mình anh, em dư sức.”

Lúc mới vừa xuyên đến đây, tôi đã kiểm tra số tiền còn lại trong số tài khoản của mình.

Tuy tiền trong thẻ không thể tiêu được nhưng số tiền trong tài khoản cũng đủ để xài.

Trong đó, có khá nhiều khoản chuyển lớn do Thẩm Tư Hành chuyển.

Dùng tiền của Thẩm Tư Hành trưởng thành để chăm sóc Thẩm Tư Hành thiếu niên, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy rất thú vị.

Thấy anh chậm chạp không chịu đi, tôi đành phải đưa tay đỡ anh.

“Anh nhìn anh đi, đã gầy thành cái gì rồi chứ.”

Anh ấy nhẹ đến nỗi tôi có thể dễ dàng đỡ anh lên.

Tựa như một nắm xương với một mảnh da treo trên người.

Thẩm Tư Hành nương theo sức của tôi mà đừng dậy, anh không nói gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.

Có lẽ anh ấy đang tự đánh giá chính mình, liệu có giống như những gì tôi đã nói hay không.

Dường như do thường xuyên bị bỏ đói và đánh đập nên trông anh có hơi không lanh lợi mấy.

Thẩm Tư Hành suy nghĩ một lúc, rồi khẽ cúi đầu nói với tôi: “Khá tốt, trước đây tôi còn gầy hơn.”

Giọng điệu tỏ ra tủi thân.

Tim tôi thắt lại, vô cùng đau đớn.

Chợt nghe Thẩm Tư Hành ngập ngừng nói: “Tôi đói.”

“Chúng ta đến bệnh viện trước, rồi muốn ăn gì thì ăn, được không?”

Tôi vô thức dùng giọng điệu như đang dỗ một đứa nhỏ.

“Còn nữa, đầu của anh còn đau không?”

Thẩm Tư Hành gật đầu, tiếp đó nói:

“Đau, còn rất đói.”

Tôi đỡ anh ra khỏi con hẻm, rồi bắt một chiếc taxi, trong lòng không khỏi dâng lên sự chua xót.

Ở bên cạnh Thẩm Tư Hành, tôi chưa từng thấy anh ấy oán hận số phận bao giờ.

Điều đó khiến tôi luôn nghĩ rằng, anh ấy lớn lên trong tình yêu thương, cho nên không oán giận cũng chẳng mấy cực đoạn.

Vì vậy, thật khó để tôi có thể hình dung được, sau khi đã trải qua những chuyện này, anh ấy làm sao vẫn bao dung và dịu dàng như vậy.

Khi Thẩm Tư Hành đi kiểm tra, tôi đến trung tâm mua sắm gần nhất để mua quần áo cho anh.

Lúc trả tiền, tôi mở to hai mắt.

Món đồ vốn có giá một nghìn, nhưng trên điện thoại của tôi lại hiển thị một trăm vạn.

Tôi lẩm bẩm một cách ngớ ngẩn:

“Điện thoại của mình bị ma nhập rồi.”

Nhân viên bán hàng nhìn qua, chân thành khen ngợi: “Kiểu dáng rất đẹp, tôi chưa từng thấy mẫu nào như vậy bao giờ.”

Ngoại trừ tôi ra, trong mắt mọi người, việc tôi tiêu tiền hoàn toàn bình thường.

Tôi đoán rằng từ sau khi xuyên đến thế giới này, mọi khoản chi tiêu của tôi đều bị phóng đại lên.

Mới cách đây thôi, tôi còn mạnh miệng tuyên bố rằng dư sức nuôi một Thẩm Tư Hành.

Vậy mà chỉ có ba nghìn tiền thuốc men, tôi đã tiêu đến ba trăm vạn.

Sắc mặt tôi hơi méo mó.

Ánh mắt Thẩm Tư Hành khẽ rung: “Tôi không đau, không cần chữa.”

Nói rồi, anh định đưa sổ khám bệnh và đơn thuốc cho y tá.

Tôi vội kéo tay anh, lôi anh ra ngoài.

Vừa đi vừa trách mắng anh: “Anh đang làm gì vậy?”

“Bị bệnh mà không chịu đi khám, anh muốn trở thành tiên à?”

Trong lòng tôi thầm khoái chí.

Những lời Thẩm Tư Hành nói với tôi trước đây, bây giờ tôi trả lại cho anh toàn bộ.

Người bị tôi kéo đi bỗng dừng lại.

“Sao vậy?”

Giọng Thẩm Tư Hành rầu rĩ: “Đói.”

“Bây giờ em dẫn anh đi ăn cơm, nhưng mà bác sĩ nói anh chỉ được ăn những món dễ tiêu trước.”

“Nhưng không thể ăn quá nhiều cùng một lúc.”

Thẩm Tư Hành không nói chuyện, tôi ngạc nhiên xoay người lại.

Chỉ thấy anh cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào túi thuốc anh đang cầm.

Ngay lúc tôi đang bối rối, Thẩm Tư Hành đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt tràn đầy sự dò xét, anh chớp mắt:

“Uống thuốc đi.”

Sau đó, đem túi thuốc đeo lên cổ tay tôi.

?

Tôi nhắc đến túi thuốc, vừa tức giận vừa buồn cười.

“Anh mới là người bị bệnh.”

Thẩm Tư Hành sắc mặt vẫn không đổi, giơ tay sờ vết thương đã được băng bó: “Tôi bị bệnh, tôi đói.”

Giọng điệu phải nói là vô cùng đáng thương.

Tôi suýt nữa thì gật đầu đồng ý theo lời của anh ấy.

“Em sẽ dẫn anh đi ăn, nhưng bác sĩ đã nói…” Tôi lặp lại những lưu ý kia một lần nữa.

Không biết Thẩm Tư Hành có nghe lọt chữ nào không, khi tôi nói xong, anh ấy giận dữ, trừng mắt nhìn tôi.

“Đồ lừa đảo.”

Dường như cảm thấy làm vậy chưa đủ để dọa tôi, anh ấy há miệng ra, để lộ hàm răng:

“Không cho tôi ăn cơm, tôi sẽ ăn cậu.”

Không ăn no có lẽ đã ảnh hưởng đến trí thông minh, Thẩm Tư Hành hiện tại đúng là ngốc thật.

Tôi không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp anh ấy liên tục ba tấm liền.

“Em đâu có nói là không cho anh ăn, nhưng phải từ từ đã.”

“Anh ăn lung tung như vậy, dạ dày sẽ rất đau.”

Thẩm Tư Hành suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thấy lời tôi nói có lý.

Anh ấy liền lấy cái túi treo trên cổ tay tôi xuống rồi tự mình cầm.

#3

Ngày xưa có câu chuyện bà lão giặt đồ cho Hàn Tín ăn một bữa cơm, sau này được báo đáp hậu hĩnh, nay có Cố Minh Hi tôi, lần nữa định nghĩa lại cái gọi là “bữa cơm ngàn vàng”.

Cái tỷ lệ ch tiệt này, thứ mà Thẩm Tư Hành ăn không phải là cơm, mà là vàng.

Tôi chỉ gọi cho anh ấy hai chén cháo, hai cái bánh bao.

Thẩm Tư Hành có vẻ hơi buồn bã.

Nhưng anh không nói rõ, ánh mắt do dự nhìn ra bên ngoài.

“Em đã nói rồi, anh phải chăm sóc dạ dày của mình cho tốt.”

“Lần sau em sẽ mua cho anh.”

Vừa dứt lời, Thẩm Tư Hành lập tức thu lại ánh mắt kia, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tôi.

Giống như một chú chó nhỏ chờ đợi chủ nhân của mình cho ăn vậy.

Tôi đưa tay ra hiệu bảo anh ấy ăn cơm: “Ăn đi.”

Cảnh tượng có thể nói tựa như một cơn lốc.

Tôi thật sự không ngờ, Thẩm Tư Hành nhã nhặn trầm tĩnh mà tôi gặp được, lại không có chút gì liên quan đến người ở trước mặt tôi.

Tính tới tính lui, phải đến ba năm sau chúng tôi mới gặp nhau.

Suốt ba năm này, không biết Thẩm Tư Hành đã gặp được cơ hội lớn nào mới có thể thay đổi nhiều đến như vậy.

Tôi dẹp đi suy nghĩ của mình, nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Thẩm Tư Hành, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lời nói đến tận cửa miệng rồi lại nuốt trở vào.

Quên đi, thời gian vẫn còn nhiều, lần sau sẽ dạy anh ấy.

Tôi rút khăn tay ra đưa cho Thẩm Tư Hành.

Thẩm Tư Hành miễn cưỡng lau miệng, rồi ném đi.

Sau đó, anh ấy nhìn tôi đầy sự trông mong, thốt ra hai chữ: “Tôi đói.”

Một kế hoạch chợt lóe lên trong đầu tôi: “Anh có ngoan không?”

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy bỡ ngỡ, không chút do dự, vì đồ ăn mà ngoan ngoãn nghe lời: “Ngoan. Cậu nói tôi bệnh là tôi bệnh, tôi không có cãi đâu.”

Thật dễ dàng, ở trên gương mặt non nớt của anh ấy, tôi có thể nhìn thấy được tương lai của anh.

Lập kế hoạch trong lòng, quyết định thắng lợi từ xa.

Câu nói mà anh thường xuyên nói với tôi là: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Tôi luôn tin tưởng anh ấy vô điều kiện, mà anh ấy cũng chưa bao giờ làm tôi thất vọng, anh luôn biết cách khiến hai bên đều hài lòng.

Hiện tại Thẩm Tư Hành thiếu niên này cũng rất có tài ăn nói.

Bộ dạng ngoan ngoãn khéo léo này, tôi nói cái gì thì là cái đó.

Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh: “Ngoan, chúng ta không đói, không ăn nữa.”

“Đi thôi.”

Thẩm Tư Hành lập tức thay đổi sắc mặt, đè nén lại hết tất cả biểu cảm, cầm đồ một cách vô hồn, lẽo đẽo phía sau tôi như một linh hồn vậy.

Hay thật, bình thường vô cảm như vậy là để tiết kiệm sức lực sao?

“Anh ở đâu? Em đưa anh về trường.”

Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay, tôi lập tức sửa lại: “Quan hệ với bạn cùng phòng thế nào, bọn họ có tốt với anh không?”

Thẩm Tư Hành chậm rãi lắc đầu: “Trọ ở ngoài trường, sống một mình.”

“Không có bạn cùng phòng.”

Anh ngoan ngoãn trả lời, cuối cùng anh nhướng mi mắt nhìn tôi: “Cậu đối xử với tôi rất tốt.”

Tôi nhất thời không biết nói gì.

Không phải như vậy.

Thẩm Tư Hành, anh ấy làm sao lại có quá khứ như thế?

Tôi thận trọng mở miệng:

“Thế, mẹ của anh đâu?”

Thẩm Tư Hành rất ít khi kể về gia đình, lúc giới thiệu với tôi, anh chỉ nói rằng cha mẹ mình đã qua đời.

Khi đó tôi đau lòng nhìn anh, bị anh đưa tay gõ vào đầu.

“Nghĩ cái gì vậy? Anh không có thảm như em nghĩ đâu, trái lại, cái gì anh cũng đều có đủ cả.”

Anh ấy rất ôn hòa cũng rất bao dung.

Tôi từng nghĩ, anh ấy là được lớn lên trong tình yêu nhưng rồi lại phải trải qua nỗi đau mất mát tình cảm.

Được cha mẹ yêu thương, cho nên anh ấy ít khi oán trách cuộc sống.

Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.

Thẩm Tư Hành mím môi, lông mi khẽ rung:

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đã sinh ra tôi.”

Không đợi tôi tiếp tục hỏi, anh lại nói: “Người hiện tại chỉ là mẹ nuôi của tôi thôi.”

“Mẹ ruột của tôi còn rất trẻ, sau khi sinh ra tôi liền bỏ đi. Tôi được cha tôi đón về chăm sóc, sau khi ông ấy qua đời thì mẹ mang theo tôi đi tái hôn.”

Chỉ với mấy câu ngắn ngủn, e rằng đã trở thành nỗi đau đớn dai dẳng suốt cuộc đời của anh.

Tôi có hơi khó chịu.

Thẩm Tư Hành lẳng lặng nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên cúi người xuống.

Ánh mắt anh chạm vào mắt tôi, gần đến mức chúng tôi như sắp chạm vào nhau.

Tôi hít thở hai nhịp, nghe thấy giọng nói trầm của anh:

“Chị ơi, chị có thấy đau lòng cho tôi không?”

Tôi sắp không chịu được nữa rồi.

“Là sao?” Tôi cố gắng ổn định nhịp tim của mình, làm ra bộ dáng thờ ơ.

Thẩm Tư Hành cười cười, đôi mắt đẹp cong lên:

“Tôi đói.”

Hai chữ này tựa như một bùa chú vậy, tôi lập tức che miệng anh lại:

“Em đã nói cái gì thì là cái đó, em nói anh không có đói bụng.”

Anh ấy héo úa tựa như một đóa hoa bị phơi nắng.

Chỉ có thể bất mãn “Ồ” một tiếng.

#4

Khác xa so với những gì tôi đã nghĩ.

Chỗ ở của Thẩm Tư Hành không tệ, phòng ốc sạch sẽ sáng sủa, đồ điện gia dụng cái gì cũng có đủ.

“Anh ở chỗ này nhưng lại không có tiền ăn cơm sao?”

Anh lấy từng viên thuốc ra, cẩn thận sắp xếp.

“Những gì của chú, không phải của tôi.”

Như sợ tôi không hiểu, Thẩm Tư Hành nói tiếp: “Cha của Thẩm Kim Bạch.”

Chẳng trách tôi cảm nhận được ngôi nhà này không có sức sống, dường như đã lâu rồi không có người ở.

Có lẽ Thẩm Tư Hành chỉ coi nơi này như một chỗ dừng chân, hoặc cũng có thể, chẳng ai thèm để ý đến cuộc sống của anh ấy.

Chỉ cần anh ấy còn sống là được rồi.

Tôi im lặng một hồi lâu.

Điều này đã thu hút một cái nhìn đặc biệt nghiêm trọng từ Thẩm Tư Hành.

“Tay.” Anh ấy vội vàng bước đến, đưa tay về phía tôi.

Nhìn những ngón tay của anh, mơ hồ cũng có thể đoán ra, cuộc sống của Thẩm Tư Hành không dễ dàng gì.

Móng tay của anh được cắt ngắn và tròn, nhưng tôi vẫn thoáng nhìn thấy vết m//áu bầm bên dưới móng tay.

Dường như đã bị ai đó bóp rất mạnh vậy.

Trên lòng bàn tay đang mở rộng của tôi, bất ngờ xuất hiện một vết thương.

“Tay của cậu.” Thấy tôi không có động tĩnh gì, Thẩm Tư Hành lại giải thích một lần nữa, xoa nhẹ bàn tay đang nắm chặt của tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, tôi đã vô thức cấu vào lòng bàn tay mình, để lại một vết hình lưỡi liềm khá nhạt.

Tôi theo bản năng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tư Hành.

“Không sao, đừng sợ.”

Giọng anh trầm thấp, không biết là đang nói với tôi hay với chính mình.

“Tôi không có thảm như cậu đã tưởng tượng đâu.”

Ký ức từ từ chồng lên nhau, cuối cùng dừng lại ở hiện tại.

“Không có thảm sao?”

Thẩm Tư Hành thật sự là một người rất tốt.

Dù là trước đây hay bây giờ, tôi vẫn luôn khẳng định như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

“Tôi sống được đến ngày hôm nay, được cho đi học, không có ai nợ tôi gì cả.”

“Không ai?” Tôi lặp lại.

Theo như tôi thấy, xung quanh anh ấy toàn là những người đáng ghét.

Tình trạng hiện tại của anh ấy, người lớn trong nhà không phải không biết, chỉ là họ cảm thấy không quan trọng, giả vờ câm điếc mà thôi.

“Mặc dù tôi đã bị bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng, nhưng tôi không có lý do gì để oán hận cả. Cha tôi nói bởi vì mẹ ruột của tôi còn quá nhỏ, bà ấy không có khả năng cũng không dám gánh vác hậu quả, tôi hiểu.”

“Cha đã đón tôi về, cũng chưa bao giờ ngược đãi tôi. Lúc mẹ tôi tái hôn cũng dẫn tôi theo, hiện tại tôi được đi học, còn có cả tương lai, không có thảm gì cả.”

Vẻ mặt Thẩm Tư Hành vẫn như cũ, bình tĩnh kể lại tất cả, xoay người rót cho tôi ly nước.

“Vẫn còn ấm, uống đi.”

Tôi nhận lấy ly nước, cảm nhận được sự ấm áp trong tay.

Thẩm Tư Hành tiếp tục nói: “Về phần đám người Thẩm Kim Bạch, tôi cũng không thể nói là không oán. Nhưng mẹ tôi đã quá vất vả rồi, tôi đành phải cố gắng bỏ qua.”

Tôi ngẩng đầu uống một ngụm nước, quả thật rất ấm.

Nhưng lại cảm thấy hơi chóng mặt.

Có lẽ Thẩm Tư Hành không cần tôi cứu vớt, anh ấy có thế giới của riêng mình, có quy tắc cùng với cách làm việc của riêng mình.

Không phải anh không biết phản kháng, chỉ là anh ấy hiểu rõ về cuộc sống này hơn tôi, biết rõ một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ gả vào nhà giàu phải chịu những gian khổ như thế nào.

Mẹ nuôi của anh ấy không phải không thương anh, nhưng cũng không quá thương anh.

Nhưng mà, nhưng mà.

Tôi thương anh.

Tôi không đành lòng.

“Sao anh lại nói với em những điều này?” Tôi cụp mắt xuống, ánh mắt mơ hồ, ngón tay không tự chủ ấn vào thành ly thủy tinh, sau đó dời đi.

Tôi vẫn còn giữ đoạn video về cảnh bắt nạt ngày hôm đó trong điện thoại.

Gương mặt của mỗi người bọn họ đều được quay lại rất rõ ràng.

Nếu phát tán đoạn video này, Thẩm Kim Bạch có thể bị trừng phạt, hoặc có thể không.

Nhưng Thẩm Tư Hành cùng với mẹ nuôi của anh nhất định sẽ có.

Thẩm Tư Hành trốn tránh không đáp, ngược lại hỏi tôi: “Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?”

Ánh mắt của tôi một lần nữa dừng lại trên gương mặt của anh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy tràn ngập sự bướng bỉnh cùng khó hiểu.

“Bởi vì em nguyện ý.”

Tôi vô thức cử động ngón tay, cảm nhận rõ ràng hơi ấm của chất lỏng bên trong ly.

“Thẩm Tư Hành.” Tay còn lại của tôi đưa lên, cầm lấy ly nước bằng hai tay.

Tôi nghiêng đầu mỉm cười với anh, cố gắng tỏ vẻ đang đùa giỡn nhất có thể.

“Có lẽ anh không tin, nhưng em chính là vợ tương lai của anh.”

Thật điên rồ, vớ vẩn.

Tôi đang chờ câu trả lời như vậy, nhưng lông mi Thẩm Tư Hành lại rung lên, hỏi tôi:

“Còn bao lâu nữa thì đến tương lai?”

Anh ấy không giống như tôi đã đoán, tôi sững sốt.

Tôi muốn nói cho anh biết, ba năm sau thôi.

Lúc anh ấy học năm hai, tôi học năm nhất.

Nhưng bất luận tôi có cố gắng đến đâu, cũng không thể phát ra được âm thanh nào.

Có lẽ nơi này có quy tắc, tôi không có cách nào nói cho anh ấy biết thời gian cụ thể.

Tôi chỉ có thể nói rằng: “Cũng không gần lắm, nhưng cũng không xa đâu.”

Thẩm Tư Hành bỗng dưng cười lớn.

Lần này, nụ cười ấy rất chân thành, khóe môi cong lên, cả mặt mũi đều có ý cười, tựa như là trà bạc hà thêm đá vào ngày hè vậy, vừa sạch sẽ lại trong suốt.

Từ đầu đến tận bây giờ, tôi luôn cảm thấy anh ấy lẽ ra phải như thế này, tươi sáng và thoải mái.

Nhưng dường như, cuộc đời của anh luôn là những cơn mưa.

Là những trận mưa lớn hoặc là những cơn mưa phùn dai dẳng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play