"Anh thích em như thế này." Từ Đán nói chắc nịch: "Thì ra anh thích kiểu người trưởng thành như vậy."
...Sẽ không ai ghét loại người trưởng thành như này.
Từ Dung Xuyên hít thở chậm rãi, di chuyển ánh mắt khỏi gương mặt đẹp đến mức khiến người ta mê muội, nói: "Cậu mặc quần áo vào trước đi."
Từ Đán nghĩ ngợi: "Em không có quần áo, có thể mặc quần áo của anh không?"
Từ Dung Xuyên nghe lời, đi đến tủ quần áo trong phòng ngủ chính để tìm quần áo cho hắn. Từ Đán đi theo anh như bóng, mỗi bước đi, những đặc điểm nam tính của con người mới sẽ nhẹ nhàng lay động, giống như một cái đuôi không nghe lời mới mọc ra. Đôi lúc Từ Dung Xuyên sẽ vô tình liếc mắt một cái, thật sự nhịn không nổi nữa, đành lấy đại một bộ đồ ở nhà đưa cho Từ Đán.
"Từ bây giờ, tôi sẽ đối xử với cậu theo cách của con người, gọi cậu là ‘Từ Đán' và sử dụng đại từ 'hắn'. Cậu cũng nên nhanh chóng hòa nhập vào xã hội con người, được không?" Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà, không nhìn về phía quái vật nhỏ: "Bước đầu tiên để làm người, không để lộ cơ thể trước mặt người khác, phải nhớ kỹ."
Từ Đán mặc quần áo phát ra tiếng sột soạt, vừa mặc vừa nói: "Anh không phải là người khác."
"Tôi là người khác." Từ Dung Xuyên chân thành nói: "Sau này cậu sẽ hiểu."
Thấy Từ Đán đã mặc quần áo xong, cuối cùng anh cũng có thể di chuyển ánh mắt, nhưng lại thấy một đại mỹ nhân đứng giữa phòng ngủ của anh, trên người mặc áo thun hình vịt vàng lớn, bên dưới mặc một chiếc quần mùa thu, chân trần, không được tự nhiên mà chú ý tới nơi nho nhỏ nào đó.
*Quần mùa thu: quần bó sát, thường mặc bên trong quần bình thường để giữ ấm.
"Ừm... Tại sao không cho em mặc cái quần đó? Rõ ràng là anh mặc đẹp mà." Từ Đán chỉ vào chỗ đó của anh.
Từ Dung Xuyên: "..."
Anh lấy ra một chiếc quần lót sạch sẽ và một chiếc quần rộng hơn từ tủ quần áo, ném cho Từ Đán, sau đó quay đầu bước ra khỏi phòng ngủ, nói: "Thay đồ xong thì tự nghỉ ngơi, đi ngủ đi, nhanh chóng thích nghi với cách con người làm việc và nghỉ ngơi. Ngủ ngon."
Một tiếng "Rầm", cánh cửa phòng ngủ được đóng lại.
Từ Đán cầm quần áo, ngơ ngác nhìn ra cửa, rồi lắc đầu một cách mất mát.
*
Sau khi hoàn thành buổi tập luyện thể lực và tắm rửa xong, Từ Dung Xuyên trở lại phòng ngủ để chuẩn bị đi ngủ. Từ Đán đã chiếm phòng ngủ chính, anh chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ phụ.
Sau khi tắt đèn, căn nhà im lặng và tối tăm, Từ Dung Xuyên nằm trong chăn, khi nhắm mắt, hình ảnh mắt những con mắt không đồng tử màu máu mọc đầy xúc tua bò ra từ phòng bếp hiện lên trước mắt. Anh cố gắng tịnh tâm, dần dần loại bỏ những điều này khỏi tâm trí, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cửa sổ phòng ngủ phụ rất nhỏ, trước khi đi ngủ anh có mở một khe hở để thông gió. Từ Đán bò trên mặt ngoài của tòa nhà cao 16 tầng, áp vào khe hở cửa sổ, cẩn thận đếm nhịp tim của Từ Dung Xuyên, cho đến khi nhịp đập trở nên ổn định và chậm rãi, hắn im lặng không một tiếng động, trườn vào phòng ngủ như một loại động vật không xương sống, biến trở lại hình dạng con người và nhẹ nhàng chui vào chăn của Từ Dung Xuyên.
Ấm áp... có mùi thơm... mẹ. Từ Đán thư giãn đến mức từ từ nhắm mắt, thậm chí quên kiểm soát hình dạng con người, tròng mắt chuyển thành màu đỏ, từ cổ họng phát ra một loạt âm thanh tần số cao không thể nghe được.
Máu là... màu đỏ đẹp...
Cái bụng chắc chắn mềm mại hơn so với tưởng tượng...
Khát quá...
Bàn tay của hắn không tự chủ mà đưa lên bụng của Từ Dung Xuyên, trong nháy mắt tiếp theo, không khí hơi xao động, một thanh dao sắc bén đặt sát cổ hắn, ánh sáng phản chiếu từ dao chiếu sáng mắt của Từ Dung Xuyên, phản chiếu sát khí bén nhọn.
Mắt của Từ Đán nhanh chóng chuyển sang màu hổ phách, mỉm cười vui vẻ không sợ hãi: "Anh."
Từ Dung Xuyên nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng nhìn xuyên qua lớp da mặt ngụy trang mà hắn mặc, nhìn thấu trái tim quái vật đang được che đậy.
"Cậu định làm gì?" Thanh dao vẫn tiếp xúc với da của hắn.
Nhưng Từ Đán lại tự tin tiến gần, lưỡi dao sắc bén ngay lập tức cắt qua cổ của hắn, một dòng máu màu đỏ vô cùng chân thật chảy ra, vừa chảy vừa lành: "Em muốn ngủ cùng anh."
Từ Dung Xuyên nhăn mày, nhìn thấy vết thương đang lành lại, rút thanh dao hơi lùi lại: "Cậu không thấy đau sao?" Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
"Anh trai đâm vào, không đau." Hắn nhìn anh đang lo cho mình, cười: "Anh hy vọng em đau hơn sao?" Sau đó, hắn nắm lấy tay của Từ Dung Xuyên cùng với thanh dao, đặt nó trước mắt của mình. Đó là cặp mắt màu hổ phách đẹp như ngọc, trong ánh sáng của thanh dao, nó sáng rõ: "Đâm vào đây, chỗ này đau lắm. Nhẹ nhàng chút nhé, đau lắm luôn đó."
Khóe miệng của Từ Dung Xuyên giật giật, cuối cùng anh rút dao lại.
Từ Đán càng vui sướng hơn, bốn chi như những chiếc xúc tu chắc chắn ôm chặt lấy anh, trên mặt hiện lên biểu cảm si mệ, miệng thì thầm những từ ngữ không có ý nghĩa rõ ràng như ngôn ngữ con người. Sau nửa phút, khi thấy Từ Dung Xuyên không móc mắt hắn ra, sự dũng cảm của hắn càng lớn dần, thật cẩn thận vươn đầu lưỡi, bắt đầu từ từ liếm mặt và tai của Từ Dung Xuyên như một con vật nhỏ.
Ngọt...
Thật ngọt, thật thơm...
Thật khát...
Từ Dung Xuyên không thể nhịn được nữa, dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể, đá hắn xuống dưới giường: "Sang phòng chính ngủ!"
Từ Đán ngã ngồi trên sàn, sau một lúc lại bò lên giường, cũng tư thế đó, ôm chặt anh lần nữa, tiếc là không thể biến tay mình thành xúc tu: "Em sai rồi, xin lỗi, đừng giận... Em nhất định sẽ học cách làm người thật tốt, cũng sẽ ngủ ngoan. Anh à, để em ở đây đi."
Anh sẽ mềm lòng. Từ Đán nghĩ. Anh luôn rất dễ mềm lòng.
Từ Dung Xuyên cảm thấy đau đầu, liên tục nhắc nhở bản thân rằng sinh vật bên cạnh anh mới chỉ ra đời chưa đầy một tuần, có thể tâm lý của nó thậm chí còn chưa cai sữa. Nhờ vào sự tôi luyện qua những năm nuôi dưỡng em trai, anh đã thành công kiềm chế cảm xúc muốn nổi điên của mình, từ bỏ việc cạnh tranh với hắn, nhắm mắt lại, nói một cách cứng nhắc: "Nếu còn làm phiền giấc ngủ của tôi một lần nữa thì cút ra khỏi đây."
Từ Đán cười thỏa mãn ở nơi anh không thấy được: "Được, anh trai. Ngủ ngon."
Hắn không kìm được mà lại liếm mặt của Từ Dung Xuyên.
Từ Dung Xuyên nhíu mày, ép bản thân tiếp tục ngủ.
Từ Đán thực sự đã trở nên ngoan ngoãn, yên lặng đến mức không nghe thấy tiếng thở và nhịp tim, nếu như không phải cơ thể hắn vẫn giữ nguyên nhiệt độ 37 độ thì chẳng giống một sinh vật sống chút nào. Anh nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng ngạc nhiên là anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, ngủ một giấc đến bình minh.
Kỳ lạ.
Kỳ quái.
Vô lý.
Thế mà tôi lại cùng chung chăn gối với tên quái vật từng bị tôi đánh đến độ mất nửa cái đầu.
Từ Dung Xuyên xoa đầu, chậm rãi hồi phục tinh thần trước sự thật tưởng chừng như không thể này. Anh rõ ràng là đội trưởng chính thức của Lục Thương, phụ trách giám hộ một sinh vật dị hóa nguy hiểm cấp S+ chính thức, tại sao lại có cảm giác như đang làm một giáo viên mầm non vậy?
Hôm nay là ngày đầu tiên Từ Đán đi làm, anh đã hoài nghi nhân sinh trong vài giây, Từ Đán bị mọi người vây quanh. Alice trừng to mắt sau kính râm, ngắm Từ Đán một lượt, ngạc nhiên nói rằng hắn trông đẹp quá, giống như người thật vậy. Tô Đông Hạ xách Alice lên bằng một tay, áp mặt cô ấy vào vòng 1 cup D mềm mại của mình, ghen tị nói: "Tôi không đẹp sao?"
Alice cười ha hả, cô ấy cao 1 mét 5, vừa tròn 18 tuổi, tay chân cố gắng bám vào Tô Đông Hạ cao 1,8 mét: "Chị là đẹp nhất!"
Từ Dung Xuyên ho khan một tiếng, giới thiệu từng người cho Từ Đán: "Đây là Alice, cô gái lai tài năng của chúng ta, cô ấy có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể nhìn thấy được ở một mức độ nào đó. Cậu đến rồi là cô ấy đã không còn là em gái nhỏ nhất của Lục Thương nữa, gọi cô ấy là chị đi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hôm nay Từ Đán mặc bộ vest mới mà Từ Dung Xuyên mua cho hắn, cả người hắn trở nên lịch lãm và đẹp trai, so với dáng vẻ nhão nhão dính lấy anh trong nhà như hai người khác nhau. Hắn hơi gật đầu, cười lịch sự: "Alice, xin chào."
"Chào cậu!" Alice đẩy đẩy kính râm: "Tôi gọi cậu là Tiểu Đán được không? Nếu đội trưởng bắt nạt cậu, có thể nói với tôi."
Từ Đán cười tươi: "Được."
Từ Dung Xuyên quay sang Tô Đông Hạ: "Đây là đội phó của Lục Thương, cậu có thể gọi cô ấy là chị Hạ. Chị Hạ là người đến Bàn Cổ sớm nhất, cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng giống tôi, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Nếu có điều gì không hiểu, hay là tôi không có ở đây, cậu có thể hỏi cô ấy."
Từ Đán ngoan ngoãn nói: "Chị Hạ."
Tô Đông Hạ cao ngang hắn, duỗi tay nhéo cơ bắp trên cánh tay hắn, gật đầu hài lòng: "Cuối cùng Lục Thương cũng có một người mới ‘ra gì’ rồi."
"Và đây là..." Từ Dung Xuyên vỗ vai Đỗ Nhược: "Tiến sĩ Đỗ, nhà khoa học thủ tịch của Bàn Cổ, cậu đã gặp anh ấy ở kho lưu trữ."
Đỗ Nhược nghiêm túc giơ tay để bắt tay với Từ Đán. Từ Dung Xuyên nghĩ đến bàn tay phải của mình đã bị nứt xương, chưa kịp ngăn cản thì Từ Đán đã vững vàng nắm lấy, lắc lắc: "Tiến sĩ Đỗ, chào anh."
Đỗ Nhược mừng rỡ cười, đưa thẻ căn cước "Từ Đán" vừa mới làm xong cho hắn: “Tới Bàn Cổ đã thích ứng được chưa?”
Từ Đán nhìn về phía Từ Dung Xuyên: "Anh trai đã dạy tôi rất nhiều điều về con người, tôi thích nghi rất tốt."
Đỗ Nhược nói: "Đội trưởng Từ của chúng ta là người cứng miệng mềm lòng nhất ở đây, trước đây khi Lục Thương có người mới đến, hễ không phải đi làm nhiệm vụ, cậu ấy đều nâng niu người mới như báu vật. Đáng tiếc là thể chất của cậu ấy đặc biệt, không thể mang theo người mới khi đi làm nhiệm vụ, bây giờ cậu đến đây, có lẽ cậu ấy sẽ không còn cô đơn nữa."
"Có thể cậu đã biết, nơi đây của chúng ta gọi là Bàn Cổ, thành viên chủ yếu được chia thành ba hướng chính: Chiến đấu, Nghiên cứu và Hậu cần. Nhất Thương và Lục Thương là nhánh chiến đấu, ngoài việc thường xuyên phải đi công tác bên ngoài, xử lý các sự kiện bí ẩn, còn phải chịu trách nhiệm trông coi các sinh vật dị hóa đã được thu thập và tạm thời sử dụng các sinh vật dị hóa. Tôi thuộc nhánh Nghiên cứu, bên trong lại chia thành nhân viên nghiên cứu và nhân viên phát triển. Cậu đã từng tiếp xúc với không ít nhân viên nghiên cứu, cũng từng giao lưu gián tiếp với nhân viên phát triển." Đỗ Nhược chỉ vào chiếc vòng trên cổ hắn: "Thứ này do nhân viên phát triển và Tiểu Bạch, đội trưởng Nhị Thương cùng chế tạo."
"Nhánh Hậu cần chủ yếu cung cấp hỗ trợ hậu cần cho chúng ta, hầu hết đều là người nhà của các thành viên. Sau này cậu cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với họ."
Lời giới thiệu về Bàn Cổ đến đây là kết thúc, cuối cùng, Đỗ Nhược nhìn sâu vào Từ Đán, nói: "Chào mừng cậu gia nhập Bàn Cổ."
Alice cười rộ: "Chào mừng cậu gia nhập Bàn Cổ."
Tô Đông Hạ vỗ vai hắn: "Chào mừng cậu gia nhập Bàn Cổ."
Từ Đán cong môi, một cảm giác kỳ lạ vượt ra ngoài ranh giới hiểu biết của hắn đã chạm đến hắn. Hắn vô thức nhìn về phía Từ Dung Xuyên, trong mắt mang theo sự mong đợi, mong anh cũng nói gì đó.
Từ Dung Xuyên đưa tay vuốt tóc hắn: "Mặc dù ngày đầu tiên gặp mặt tôi đã bắn bay nửa cái đầu cậu, sau đó lại bỏ phiếu phản đối, nhưng, vì cậu đã trở thành đội viên của tôi, nên chuyện cũ bỏ qua, chào mừng cậu gia nhập Lục Thương Bàn Cổ."
Từ Đán vui vẻ cong mắt, dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy đội trưởng của mình: "Cảm ơn mọi người, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Từ Dung Xuyên đưa tay ôm hắn lại, khích lệ vỗ vai hắn hai cái, thành viên sinh vật dị hóa đầu tiên trong lịch sử Bàn Cổ cọ xát vào lòng anh như một chú chó con chưa trưởng thành.