Em Ấy Đến Từ Sao Trời

Chương 6: Hoàn mỹ


1 tuần

trướctiếp

Từ Dung Xuyên thất thần lái chiếc Land Rover độ của mình bằng một tay, bị tắc đường vào giờ cao điểm cũng không khiến anh bực bội chút nào. Nhờ phước của con quái vật ở ghế phụ, tay phải của anh bị thương, vẫn chưa nhận nhiệm vụ mới, hiếm khi rảnh rỗi được tan làm về nhà đúng giờ.

"Mẹ, họ cho con xem Thế giới động vật," Từ Đán cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu nói: "Tại sao khi mẹ ấp nở con, mẹ không dùng nhiệt độ bụng mà lại thả con vào nước nóng? Là vì sợ con lạnh à?"

Từ Dung Xuyên liếc mắt hình viên đạn, nụ cười của Từ Đán không thay đổi, hiểu chuyện mà sửa lại: "Anh trai."

Từ Dung Xuyên thở dài.

"Cũng không cần gọi tôi là anh. Tôi không phải là mẹ hay anh của cậu."

Từ Đán nghiêng đầu, nghiêm túc nghi ngờ: "Vậy anh là gì của em?"

Từ Dung Xuyên không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào. Là gì? Là kẻ sẽ luôn giám sát hắn, một khi phát hiện hắn có bất thường thì sẽ lập tức lấy mạng hắn? Hay là kẻ vô tình nhặt được hắn, định mang về nấu ăn?

Không có câu trả lời, nhưng Từ Đán nhờ vào khả năng học tập và liên tưởng mạnh mẽ, sờ vòng cổ trên cổ, nhớ lại con chó Golden to lớn trong thang máy, đã tự mình tìm ra câu trả lời: "Em biết rồi! Em là chó của anh, anh là chủ của em. Đúng không?"

Từ Dung Xuyên: "..."

Anh cảm thấy không thể để con quái vật nhỏ tiếp tục liên tưởng nữa, vì vậy anh mở lời: "Tôi là đồng nghiệp của cậu, là đội trưởng của cậu, cậu nên gọi tôi là Từ đội. Nếu nhất quyết muốn gọi tôi là anh thì cũng được. Cậu có thể gọi tôi là anh Xuyên giống như Alice."

"Có gì khác biệt so với anh trai?" Từ Đán không hiểu.

Từ Dung Xuyên không nói nhiều, chỉ nói: "Sau này cậu sẽ hiểu."

Con người thật phức tạp. Từ Đán hơi buồn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xã hội văn minh tấp nập của loài người , con ngươi bắt đầu xoay 360 độ. Sau một lúc, ánh mắt lại hướng về sườn mặt của Từ Dung Xuyên, hắn lại mỉm cười: "Có vẻ như anh còn điều muốn nói với em? Là gì vậy?"

Đèn đỏ, tắc nghẽn không thể di chuyển, Từ Dung Xuyên quay đầu sang, nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt của hắn không khác gì người bình thường, đồng tử vô cùng trong trẻo, bên trong tập trung phản chiếu bóng dáng của anh.

Rõ ràng là một con quái vật không thuộc về thế giới này, nhưng lại sở hữu đôi mắt trong trẻo mà chỉ trẻ em mới có.

Từ Dung Xuyên từ từ mở lời: "Khi cậu ở Phong Ấn Thương, cậu đã nói gì với những nhà nghiên cứu ở đó?"

"Cái gì?" Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

"Về việc cậu đến từ đâu, có những khả năng gì, muốn làm gì, muốn trở thành con người hay thứ gì khác..."

Từ Đán lắc đầu (đây là hành động nó học được từ các nhà nghiên cứu), nói: "Em không biết, em vẫn là một bào thai non nớt vừa mới ra đời, không biết gì cả, không nhớ gì cả, anh là con người, em cũng muốn trở thành con người. Anh, anh sẽ bảo vệ em chứ?"

Từ Dung Xuyên bị bào thai non nớt bóp gãy xương: "..."

Anh đã từ bỏ việc sửa chữa cách xưng hô của hắn, nói: "Cậu là đội viên của tôi, tự nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu. Nhưng trước đó, tôi hy vọng cậu thực sự xem bản thân là con người, là một thành viên của Bàn Cổ, đồng tình với niềm tin của Bàn Cổ, kiên định với chính nghĩa giống như chúng tôi. Có hiểu không?"

Từ Đán hơi nheo mắt lại, cái hiểu cái không, cố gắng rất nghiêm túc để hiểu ý nghĩa sâu xa hơn trong lời nói của anh, cuối cùng nói: "Chỉ cần là yêu cầu của anh trai, em sẽ cố hết sức."

"Vậy chúng ta hãy lập một số thỏa thuận."

"Thỏa thuận" Từ Đán cười: "Được thôi."

Từ Dung Xuyên nói: "Không được làm hại người vô tội, không được phản bội Bàn Cổ, tôn trọng các sinh vật và sinh vật dị hóa khác. Còn nữa, đổi khuôn mặt đi, làm một người trưởng thành. Tôi không muốn bị nghi ngờ là bắt cóc trẻ em."

"Anh không thích em như vậy sao?"

"Không thích."

Nói dối.

Từ Đán nhớ lại nụ cười vô tư của Từ Dung Xuyên trong khung ảnh, cúi đầu nhìn cơ thể mình, lại hơi buồn, nhưng vẫn nói: "Được thôi, tất cả đều theo ý anh."

Từ Dung Xuyên lại nhìn con quái vật nhỏ vài lần, khuôn mặt nó mang những biểu cảm sinh động, như một bạn nhỏ đã đánh mất món đồ chơi yêu thích, hoàn toàn không liên quan đến con quái vật kinh hoàng chui ra từ nồi trong trí nhớ của anh, cũng hoàn toàn khác với dáng vẻ mà anh tưởng tượng. Anh hiếm khi cười, một ý nghĩ kỳ lạ bắt đầu nảy sinh trong lòng.

Có lẽ phán đoán của Đỗ Nhược và Đường Tô Mộc mới là chính xác, thứ nhỏ bé này bây giờ chỉ là một tờ giấy trắng, thực sự không có ác ý.

Hơn nữa còn ngây ngốc đến mức hơi dễ thương.

Việc nó xuất hiện vào tháng Bảy có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, đứa con thực sự của Thần sao có thể ngây thơ, đơn giản và ngốc nghếch như vậy... Ừm, quan sát thêm một thời gian nữa vậy.

Vất vả lắm mới về đến nhà, đã tám giờ tối, Từ Dung Xuyên đói lả, vào nhà liền cởi chiếc áo thun bên ngoài, chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ bó sát, mở tủ lạnh chuẩn bị nấu cơm. Vừa lấy hai quả trứng ra, anh bỗng nhớ ra điều gì đó, lịch sự hỏi sinh vật khác trong phòng: "Cậu muốn ăn gì?"

Từ Đán mờ mịt: "Ăn? Ăn gì?"

"..." Từ Dung Xuyên bỏ cuộc, bật TV cho nó, để nó ngồi trên ghế sô pha xem TV, "Ngồi ngoan, tôi sẽ nấu đồ ngon cho cậu."

"Ừm ừm." Nó liên tục gật đầu, mắt liếc theo anh.

Từ Dung Xuyên có bóng ma tâm lý về nhà bếp, điều đầu tiên anh làm khi vừa vào là quét mắt xung quanh, xác nhận không có gì bất thường mới bắt đầu rửa tay nấu cơm. Một mình anh đã nuôi dạy đứa em trai bị bệnh tim đến mười mấy tuổi, từ lâu đã luyện được tay nghề nấu nướng điêu luyện. Anh nhanh chóng hoàn thành ba món một canh, thịt kho tàu, bò hầm khoai tây, bắp cải xé tay, canh cá chép đậu hũ.

Cơm canh nóng hổi được dọn lên bàn, anh quay sang gọi Từ Đán, thấy Từ Đán ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên ghế sô pha, không hề xem TV, mắt nhìn chằm chằm vào thịt kho tàu, cổ họng liên tục lăn lộn, như sắp chết đói. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh thấy buồn cười, vẫy tay: "Ăn cơm nào."

Quái vật nhỏ vừa nghe thấy mệnh lệnh đã nhanh chóng lao đến bàn và ngồi xuống như một chú chó con, nhìn chằm chằm Từ Dung Xuyên, rồi lại nhìn thịt kho tàu. Từ Dung Xuyên cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, làm mẫu cho nó: "Ăn như thế này, ăn từ từ, ăn kèm cơm, biết chưa?"

Từ Đán lại liên tục gật đầu, Từ Dung Xuyên xoa đầu nó: "Ăn đi."

Từ Đán thể hiện khả năng học tập mạnh mẽ của mình, chỉ xem một lần đã biết cách dùng đũa, theo cách của Từ Dung Xuyên, gắp một miếng thịt kho tàu nóng hổi nhét vào miệng.

Từ Dung Xuyên: "Cẩn thận bỏng."

Nói xong, anh lại cảm thấy mình nói thừa, dù sao nó cũng được ấp nở trong nồi...

Từ Đán quả nhiên không biết nóng, nuốt chửng thịt kho tàu trong vài ba miếng, như thể đã ăn được thứ gì đó vô cùng thần kỳ, hai mắt ướt nhẹp, vẻ mặt như sắp khóc vì cảm động, còn nghiêm túc suy ngẫm trong vài giây. Sau đó không ngẩng đầu lên nữa, bắt đầu vùi đầu vào cơm canh. Từ Dung Xuyên bị sự chăm chú ăn uống của nó lây nhiễm, bỗng nhiên cảm thấy cơm hôm nay thật ngon miệng.

Có lẽ trong hồ sơ sinh vật dị hóa S+ duy nhất của Bàn Cổ họ, sau mấy ngày nữa sẽ có thêm một câu - Đặc biệt lưu ý: Sinh vật dị hóa này thể hiện niềm đam mê mãnh liệt với thức ăn của con người, khi mất kiểm soát có thể thử sử dụng thịt kho tàu để dụ dỗ.

Anh bật cười trước trí tưởng tượng của mình, ăn xong một bát rồi đặt đũa xuống, chuyên tâm quan sát Từ Đán ăn.

Từ Đán nhanh chóng ăn hết một bát cơm, anh thêm cho nó một bát nữa, lại ăn hết, lại thêm, cho đến khi nồi cơm điện không còn một hạt nào, thức ăn trên bàn cũng vét sạch, xương cá cũng bị nó gặm nhẵn không sót lại chút nào.

Từ Dung Xuyên: "Khụ. Ngon không?"

Từ Đán ợ hơi, rõ ràng dạ dày con người đã hạn chế khả năng phát huy của nó. Nó nhìn Từ Dung Xuyên bằng ánh mắt lấp lánh, lẩm bẩm: "Mẹ ơi, con muốn ở bên cạnh mẹ mãi mãi."

Từ Dung Xuyên: "..." Có chút cảm động, nhưng không cần thiết.

Anh đưa con quái vật nhỏ đến phòng tắm, đổ đầy nước ấm, để nó tắm rửa thoải mái, sau đó tự mình ra phòng ngủ phụ trải giường. Nửa tiếng sau, trong phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì, anh nhíu mày đẩy cửa ra, chỉ thấy đầy bọt khí trong phòng tắm. Con quái vật nhỏ ăn no uống đủ vùi mình trong nước, thoải mái thổi bong bóng ục ục bên trong.

Huyết áp tăng cao.

"Từ Đán!"

Con quái vật nhỏ lao ra khỏi nước, hoảng hốt nhìn người ở cửa, lúng túng: "Anh ơi, em sai rồi."

Từ Dung Xuyên và nó nhìn nhau trong hai giây, thực sự không thể chống đỡ được khuôn mặt này, anh bất lực thở dài, mở vòi sen, trước tiên rửa sạch nó, sau đó bọc nó lại bằng áo tắm dài, lơ là đuổi nó đi: "Đi đi, đi xem ti vi."

Từ Đán "Ồ" một tiếng, không di chuyển, theo sau anh một cách e dè, nhìn anh dọn dẹp phòng tắm, cẩn thận nói: "Anh, bong bóng thật vui, đồ vật của con người thật thú vị."

Từ Dung Xuyên không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu như đang chăm sóc một đứa con hư, anh lặp lại một lần nữa: "Đừng theo tôi, đi xem ti vi."

Từ Đán không dám phản kháng, lại "Ồ" một tiếng, chậm rãi đi vào phòng khách.

Từ Dung Xuyên nhanh chóng làm sạch mình, không tốn quá năm phút, anh nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Khi anh quay lại phòng khách, vừa nhìn một cái, một cảm giác run rẩy tràn đầy cả đầu, suýt nữa tự động với tay lấy súng theo bản năng.

Một người đàn ông lạ mặt trần trụi đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà anh!

Nhìn thấy Từ Dung Xuyên sờ súng, người đàn ông trần trụi lập tức đứng dậy từ ghế sofa, hơi ngượng ngùng và hoang mang: "Anh trai, anh cũng không thích như vậy à?"

Nó vẫn nhớ thỏa thuận đã đồng ý, biến mình thành hình dạng người trưởng thành, mang trên mình một gương mặt hoàn hảo đáng ngưỡng mộ, hoàn toàn giống nhân vật nam chính trong bộ phim đang chiếu trên TV.

Gương mặt giống của một ngôi sao nam, thân hình giống Từ Dung Xuyên, vai rộng eo thon chân dài, cơ bụng sáu múi, không một chút mỡ thừa, tinh xảo đến mức giống như một người máy hoàn hảo được tạo ra bởi Chúa trời. Bất kể là nam hay nữ, bất kỳ ai nhìn thấy cơ thể này cũng không thể kiềm chế tim đập nhanh. Thật đáng tiếc là chính Từ Dung Xuyên lại không thể nhìn trực diện vào nó, kiềm chế cảm giác muốn hét lên, nói: "Biến thành người khác!"

Từ Đán tỏ ra đau lòng, nó cảm thấy anh trai của mình rất đẹp, nó muốn trở thành người đẹp nhất, tại sao anh trai lại không thích?

"Được thôi." Nó nhăn mặt: "Vậy anh trai thích loại người như thế nào?"

Từ Dung Xuyên không trả lời, nó nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh, bắt đầu điều chỉnh khuôn mặt và cơ thể từng chút một.

Cảnh tượng kỳ lạ đủ để khiến người ta rùng mình: Cơ thể của Từ Đán bắt đầu cao lên, nhanh chóng vượt qua Từ Dung Xuyên, dừng lại ở độ cao 1m83. Cơ thể trở nên rắn rỏi và cường tráng hơn, từng múi cơ được điều chỉnh đến mức hoàn hảo và chính xác hơn cả tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.

Tiếp theo, nó nhìn Từ Dung Xuyên, làn da trở nên trắng sáng và mịn màng hơn, dưới ánh đèn huỳnh quang phản chiếu ánh lấp lánh màu mật ong nhạt; rồi đến khuôn mặt, phần việc này dường như khó khăn nhất, anh trai thích… chiếc mũi cao hơn, đôi mắt màu hổ phách hơi ngây thơ, hàng mi dài và cong hơn, đôi môi… phải đầy đặn và gợi cảm, màu hồng nhạt là tốt nhất, đường nét phải vừa vặn, sắc nét, thêm một phần sẽ quá cứng, bớt một phần sẽ quá mềm, ừm… lần này anh trai chắc chắn sẽ thích.

Từ Đán mỉm cười với Từ Dung Xuyên, trông rất vui vẻ.

Từ Dung Xuyên thoáng chốc câm lặng.

Nó đã điều chỉnh bản thân thành một con người hoàn hảo, một người… hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp