Em Ấy Đến Từ Sao Trời

Chương 1: Hiến tế


1 tuần

trướctiếp

Từ Dung Xuyên bước ra khỏi bệnh xá, nhìn thấy mọi người đang tụ tập bên ngoài cabin phòng hộ trong suốt khổng lồ, cả Lục Thương đều im lặng, không khí nặng nề như sắp đóng băng.

Vết thương trên vai vẫn còn nhức nhối dữ dội, phải mất rất lâu thuốc giảm đau mới phát huy tác dụng. Anh đứng sau đám đông vài bước, liếc nhìn bên trong cabin rồi dừng lại.

Một khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trên chiếc bàn thép khổng lồ, cơ thể bị cắt xẻo mặc đồng phục cảnh sát gọn gàng, trên tay còn cầm một trái tim đen vẫn đang đập và rỉ máu. Dưới thân anh ta, sáu con mắt màu máu không đồng tử xếp chồng lên nhau tạo thành hình hoa sen. Vị trí của anh ta giữa hoa văn, giống như con ngươi mới được sinh ra của đôi mắt không đồng tử đầy máu.

Từ Dung Xuyên phải mất vài giây mới nhớ ra người đó là một thực tập sinh trẻ mới được phân công đến Lục Thương hai tháng trước.

Ngày đầu tiên đến, anh ta đã phấn khởi cúi chào mà vô tình làm đổ ly cà phê mới rót của anh. Ngày hôm sau, Từ Dung Xuyên đi công tác khẩn cấp, mãi đến hôm nay mới trở về.

Sao lại thế này? Người mới mà Lục Thương mới được phân sao giờ lại phải làm tình nguyện cho “thí nghiệm chết người” rồi?

Anh ta bước tới phía trước cabin. Người bên trong đã tự cắt cổ tay, máu chảy thành dòng theo con mắt không có đồng tử, trong nháy mắt vẽ nên toàn bộ hoa văn. Khoảnh khắc máu nối đầu với nhau, không khí dường như bị một bàn tay vô hình khuấy động, thậm chí ánh sáng cũng bắt đầu méo mó sau tấm kính đặc biệt của cabin, trái tim màu đen đang đập trong tay của thực tập sinh bỗng nhiên biến mất! Xuyên qua không khí vặn vẹo, anh ta dường như nhìn thấy một tồn tại cực kỳ đáng sợ nào đó, bắt đầu hét lớn, lùi lại, cố gắng trốn thoát nhưng cơ thể anh ta dần phình lên như một quả bóng bay, mỗi mạch máu dày đặc hiện lên như một con rắn lớn màu xanh...

Một tiếng nổ lớn, những mảnh thịt bay dính vào tấm kính trong suốt của cabin, vẽ lên màu đỏ máu.

Căn phòng chìm vào im lặng. Một lúc sau, mọi người đều bỏ mũ ra và cúi người.

Bầu không khí nặng nề mang theo sự chết lặng quen thuộc.

Từ Dung Xuyên chậm rãi thở ra, đi về phía người đàn ông mặc áo khoác trắng đeo kính trầm lặng, cau mày hỏi: “Ai đưa người mới đến?”

Người đàn ông tháo kính ra, chậm rãi lau trên áo khoác trắng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vẫn rơi vào cabin đẫm máu, khàn giọng nói: “Tôi.”

Sau vài giây, anh ấy tiếp tục nói: “Tôi vốn muốn cậu ấy vào phòng thí nghiệm nhưng cậu ấy nhất quyết muốn ra ngoài thực địa. Trong nhiệm vụ đầu tiên gặp phải một con nhện dị chủng. Chị Hạ không thể mãi trông chừng cậu ấy nên có hơi lơ đãng, khiến cho cậu ấy bị con nhện ấy cắn một cái.”

“Sau khi trở về, bụng cậu ấy to dần, bên trong toàn là trứng nhện. Khi tôi phẫu thuật thì những quả trứng ấy đã tụ lại thành một trái tim màu đen. Chính cậu ấy đã ký giấy tình nguyện chuẩn bị đi hiến tế.”

“Tôi vốn dĩ không đồng ý hiến tế, nhưng cậu ấy nói với tôi sống như vậy cũng không khác gì chết, chi bằng đánh cược một lần…”

Hai người trầm mặc một hồi, Từ Dung Xuyên vỗ vai anh ấy: “Lão Đỗ, xin chia buồn.”

Người mà anh gọi là lão Đỗ thật ra cũng chỉ mới ngoài 30, là một trong những nhà khoa học quan trọng của dự án Bàn Cổ, quen với Từ Dung Xuyên đã 10 năm rồi, tên là Đỗ Nhược. Tên giống con gái mà ngoại hình cũng giống con gái, anh ấy đã từng là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng từ ngày mà thứ thần bí kia thức tỉnh thì ngày nào cũng học cách giao tiếp với mấy thứ thần bí.

Hiện tại, anh vẫn là một trong số ít những người theo chủ nghĩa duy vật trong nhóm dự án. Anh ấy đeo kính vào, nhìn đồng nghiệp ghi lại dữ liệu và dọn dẹp hiện trường đẫm máu, nói: “Dù có nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không nhịn được mà cố gắng giải thích hiện tượng này bằng kiến ​​thức khoa học đã biết.”

“Có kết luận gì không?” Từ Dung Xuyên hỏi.

“Không.” Sắc mặt Đỗ Nhược tái nhợt: “Tạm thời còn chưa biết... cứ coi như là thần tích đi."

Từ Dung Xuyên nhìn anh ấy, hẳn là anh ấy muốn nôn lắm nhưng vì có nhiều đồng nghiệp ở đây nên chỉ có thể nhịn lại. Vì thế Từ Dung Xuyên thông cảm rút ra một điếu thuốc đưa cho anh ấy: “Anh nên cố gắng quen thôi.”

“Trong hai tháng cậu ra ngoài, tổng cộng đã có mười người tình nguyện cố gắng hiến tế Dị Hạch. Chỉ một người sống sót và có được sức mạnh cường hóa cho đôi mắt, đã đi Nhị Thương và trở thành người siêu năng mới rồi. Nhưng cũng chính hai tháng qua, hoạt động của 'thế lực đó' đã đạt đến trình độ chưa từng có. Những sự kiện bí ẩn đã tăng gấp đôi, rất nhiều người bình thường đã nhận ra manh mối, mà chúng ta không có nhiều nhân lực để giải quyết - nếu chúng ta không tìm được phương pháp biến dị an toàn thì có thể dẫn tới mất kiểm soát trên toàn quốc.”

Từ Dung Xuyên ậm ừ có lệ: “Xem ra tối nay tôi phải ăn ngon rồi. Được rồi, lão Đỗ, anh xem quả trứng của tôi…”

Đỗ Nhược lập tức cạn lời, mọi lời lo lắng đều bị chặn lại gần như khiến anh ấy không biết nói gì.

Anh ấy lấy trong áo blouse trắng ra một quả trứng cỡ lòng bàn tay, nhét lại vào tay Từ Dung Xuyên: “Những người khác đi làm nhiệm vụ thu thập Dị Hạch hay mấy thứ tư liệu bí ẩn, còn cậu thì nhặt một quả trứng. Tôi đã thử kiểm tra rồi, là quả trứng bình thường, phí mẩt hai tiếng của tôi, lấy về ăn bổ sung đạm đi.”

Từ Dung Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhét quả trứng vào túi, sau đó thản nhiên gãi mái tóc khô như cỏ dại, xua tay nói: “Tôi về phòng ngủ trước, hai tháng nay chưa có giấc nào ngon, mai gặp nhé.”

Đỗ Nhược nhìn anh rời đi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Người nọ chính là đội trưởng Lục Thương trẻ tuổi anh tuấn, thái độ lúc nào cũng có vẻ qua loa có lệ. Tuy nhiên, vì suốt năm phải đối mặt với những sự kiện bí ẩn nên mọi cơ bắp trên cơ thể anh đều phát triển thành hình dáng của một cỗ máy giết người, cả người tỏa ra khí chất khó hiểu và đáng sợ, giống như bị dao găm rút vỏ nhuốm đầy máu, luôn làm người ta dễ dàng bỏ qua sự thật rằng anh là một người bình thường.

Đội trưởng Lục Thương Từ Dung Xuyên, là vị đội trưởng bình thường duy nhất trong toàn bộ Bàn Cổ.

Đỗ Nhược nhìn bóng lưng anh, lại nhìn sương máu còn chưa tản đi trong cabin, thở dài, nhỏ giọng nói: “Cậu nhất định phải tồn tại đấy…”

Hứa Dung Xuyên về nhà ngủ mười hai tiếng, khi tỉnh lại đã là hai giờ sáng, trong nhà yên tĩnh như khối bê tông tối tăm. Anh không biết tại sao mình lại hoàn toàn mất ngủ, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm giác chết lặng vì lang thang bên bờ vực sinh tử nhiều năm bắt đầu thay đổi.

Anh ngồi dậy khỏi giường, không bật đèn, lặng lẽ đi đến cửa sổ bằng đôi chân trần, kéo rèm ra để ánh trăng từ bên ngoài lọt vào.

Hôm nay trăng rất mờ như không có chút vui tươi nào.

Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, vẫn là đống quần áo bừa bộn và bẩn thỉu chưa được dọn dẹp. Đôi mắt anh chậm rãi quét qua từng đồ đạc quen thuộc, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Anh có một thói quen là không bao giờ đặt bất cứ thứ gì liên quan đến vật thần bí trong phòng của mình.

Ngoại trừ… mắt anh cuối cùng cũng rơi vào quả trứng trên bàn.

Một quả trứng bình thường được tắm dưới ánh trăng trông có màu trắng lạ thường. Lúc Từ Dung Xuyên nấu cơm trước khi đi ngủ, anh đã nghiêm túc cân nhắc xem có nên dùng nó làm đồ ăn nhẹ hay không, đáng tiếc là anh không chắc đó là trứng gà, trứng vịt hay thứ gì khác. Đội trưởng Từ là người kén ăn, chỉ ăn trứng gà. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy Đỗ Nhược đánh giá đây là một quả trứng bình thường nhưng quả trứng này có lai lịch rất lạ.

Lần này anh thực hiện nhiệm vụ đến Thành phố A để lẻn vào một tổ chức giáo phái tin vào một vị thần vô danh. Đối tượng tôn thờ của tổ chức đó là quả trứng bình thường trước mặt anh. Mỗi buổi sáng và buổi tối, mọi người sẽ tập trung trước quả trứng và quỳ lạy nó một cách rất buồn cười. Những người cấp cao thậm chí còn rạch lòng bàn tay và cho nó tắm máu.

Từ Dung Xuyên đã dành hai tháng để tiêu diệt tà giáo. Quả trứng là sản phẩm thu hoạch duy nhất được mang về Lục Thương. Anh nghĩ ít nhất nó phải liên quan gì đó đến 'thế lực đó', nhưng hóa ra nó chỉ là một quả trứng.

Lúc này, anh đang đối mặt với quả trứng dưới ánh trăng, cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng không chắc chắn. Một lúc sau, anh bước đến bàn, nhặt nó lên và tung nó lên xuống vài vòng như một quả bóng bàn, sau đó anh đặt đầu nhọn của quả trứng xuống và xoay nó trên bàn.

Quả trứng vẫn quay tốt.

Từ Dung Xuyên lắc đầu, nghĩ có lẽ mình quá mệt mỏi nên ném quả trứng trở lại phòng bếp, rồi lại nằm lên giường.

Chỉ trong vòng một phút, anh lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Rèm cửa bị quên kéo, trong phòng không còn bóng tối nữa, ánh trăng chiếu rọi vào dáng vẻ đang ngủ của Từ Dung Xuyên. Một lúc lâu sau, đầu bên kia phòng mới phát ra một tiếng động rất nhỏ, quả trứng lẽ ra phải ở trong bếp lặng lẽ lăn đi, lăn tới tận giường, đập vào chân giường, sau đó chần chờ một lát rồi di chuyển dọc theo chân giường Từ Dung Xuyên một cách bất chấp trọng lực.

Cuối cùng nó dừng bên gối anh.

Dưới ánh trăng, một con mắt đỏ như máu dường như lóe lên trong vỏ trứng.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp