Em Ấy Đến Từ Sao Trời

Chương 3: Quái vật


1 tuần

trướctiếp

Hít... thở... hít...

Từ Dung Xuyên nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, cùng với tiếng lúc nhúc khó tả bằng lời của máu thịt sinh trưởng. Đầu tiên là não, sau đó là tủy sống, hộp sọ, da đầu, tóc... Chỉ trong chớp mắt, con quái vật cách đó vài mét đã hồi phục thành hình dạng trước khi trúng đạn. Lần này nó còn cải thiện, theo hình dáng của Từ Dung Xuyên mà biến đôi mắt thành đôi mắt đen trắng như con người.

Nó còn chưa thích ứng với cơ thể mới quá yếu ớt này, đồng tử chuyển động lộn xộn trong hốc mắt với tốc độ quỷ dị, cuối cùng dừng lại trên người Từ Dung Xuyên. Sau đó, nó cố gắng cong khóe miệng một cách lạ thường, nở một nụ cười làm người sợ hãi.

Lúc này, nó không có gì khác biệt với con người.

Cũng không có gì khác biệt với Từ Vọng Hải trong ký ức của Từ Dung Xuyên.

Tay anh run rẩy.

Nó là thứ gì vậy? Có mục đích gì? Tiếp theo phải làm gì đây?

Từ Dung Xuyên đã trải qua quá nhiều thời khắc sống chết, cũng đã giết rất nhiều quái vật và con người biến dị, nhưng chưa bao giờ hoảng loạn và sợ hãi như bây giờ. Theo mức độ linh cảm bị xúc động, thứ trước mắt đã vượt xa bất kỳ sinh vật dị hóa nào được xếp hạng S trong Bàn Cổ, thậm chí còn vượt xa Con Mắt Xui Xẻo bậc S+ trong Nhất Thương.

Súng của anh nhắm vào giữa trán nó lần nữa, những ngón tay đầy mồ hôi siết chặt cò súng, một tiếng "Rắc" nhẹ vang lên, không có viên đạn nào bắn ra, súng bị kẹt.

Hôm nay cũng xui xẻo quá.

Trái lại Từ Dung Xuyên đã bình tĩnh, nhìn về phía chiếc điện thoại rơi trên mặt đất. Đây không phải là cảnh mà anh có thể tự mình đối mặt, anh phải thông báo cho Bàn Cổ càng nhanh càng tốt.

Lúc này, anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Con quái vật đối diện há miệng ra, đang cố gắng nói chuyện, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai từ cổ họng con người, khiến Từ Dung Xuyên nhíu mày vì đau. Chẳng mấy chốc, âm thanh kỳ lạ dần dần điều chỉnh, hội tụ, trở thành những âm tiết mà tai con người có thể phân biệt: "…A…mẹ…a…."

Từ Dung Xuyên bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Con quái vật trước mắt dường như có trí thông minh.

Anh từ từ hạ súng xuống, giả vờ như không có gì, nhặt điện thoại lên. Thấy con quái vật trước mặt không có biểu hiện tấn công, nên anh bước thêm một bước về phía trước.

Con quái vật nhìn anh, con ngươi màu máu lóe lên rồi lại mỉm cười, hướng đến Từ Dung Xuyên một cách vụng về, đi đến bên cạnh anh.

Cơ bắp toàn thân Từ Dung Xuyên run rẩy, anh cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi của mình, đứng yên tại chỗ, nhìn nó há miệng, lộ ra hàm răng trắng và chiếc lưỡi đỏ.

Nó tiến đến gần, đầu lưỡi lạnh lẽo liếm lên má anh.

Ngón tay Từ Dung Xuyên khẽ động theo phản xạ, mặc cho nó liếm đi liếm lại má, tóc và tai mình. Khi liếm, nhiệt độ cơ thể của nó cũng bắt đầu thay đổi, trở thành 37 độ giống như anh.

Giọng Từ Dung Xuyên như một sợi dây đàn sắp đứt: "Mày muốn ăn thịt tao?”

Lưỡi ngừng chuyển động, con quái vật lại khẽ nghiêng đầu, dùng khuôn mặt của em trai tạo ra biểu cảm bối rối, con ngươi xoay tròn, dừng lại trên môi Từ Dung Xuyên, bắt chước giọng nói của anh bằng một khả năng học tập đáng sợ: "Anh... muốn... ăn... thịt... em... sao...?"

Từ Dung Xuyên nổi da gà, anh hít vào một hơi thật sâu, thở ra, cố gắng giữ bình tĩnh, lại nói: "Đi theo tao đến một nơi, được chứ?".

Mắt con quái vật không rời khỏi anh: "Một... nơi... cùng… anh..." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel

Vậy mà nó lại có thể bắt đầu phân biệt nghĩa từ và ngữ pháp chỉ trong mấy câu ngắn ngủn!

Từ Dung Xuyên siết chặt điện thoại, như hạ quyết tâm, một tay nắm lấy tay quái vật. 

Mềm mại, ấm áp, giống như hình ảnh Từ Vọng Hải yếu ớt, bệnh tật trong ký ức của anh.

Anh lơ đễnh nửa giây không đúng lúc, con quái vật vẫn nhìn anh, dường như rất thích hành động này, lại hé ra hàm răng trắng toát, siết chặt bàn tay anh: "Anh... em…m...".

Từ Dung Xuyên nghe thấy tiếng xương tay mình gãy vụn, đau đớn đến mức mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. Anh nắm lấy tay con quái vật không dám buông, cố gắng dẫn nó ra ngoài. Anh vừa bước, con quái vật cũng đi theo, di chuyển đồng đều với anh, từng bước từng bước.

Hai người đi đến cửa, vô cùng thuận lợi bước ra ngoài, vào thang máy. Hơn tám giờ tối là giờ cao điểm đi dạo sau bữa tối. Anh ở tầng cao nhất, thang máy dừng lại ở nhiều tầng, liên tục có hàng xóm vào. Từ Dung Xuyên giấu con quái vật sau lưng trong lo lắng, không nhìn thấy con ngươi của nó đang xoay tròn 360 độ, thu hết mọi người, mọi vật vào tầm mắt.

Tầng ba, có người dắt chó Golden lớn vào thang máy.

Vừa vào thang máy, con Golden lớn đã sợ hãi kẹp chặt đuôi, nép vào người chủ run rẩy. Người chủ cảm thấy kỳ lạ, xoa đầu nó, hỏi nó làm sao vậy. ( truyện trên app T Y T )

Bàn tay đau nhói, Từ Dung Xuyên quay đầu lại, con quái vật đang cười một cách kỳ lạ, nhìn con chó Golden, không biết đang nghĩ gì. Trong lúc giằng co, thang máy dừng lại, tầng một, tất cả mọi người và chó đều đi ra ngoài, thang máy chỉ còn lại anh và con quái vật, sau đó tiếp tục đi xuống tầng hầm.

Từ Dung Xuyên thở phào nhẹ nhõm, để chuyển hướng sự chú ý, anh mở lời: "Màu vàng, là chó."

"Chó..." Con quái vật nhìn anh.

"Ting", thang máy dừng lại.

Từ Dung Xuyên dắt nó như dắt một quả bom hẹn giờ, không dám nán lại. Anh sải bước nhanh ra xe, mở cửa ghế phụ trước, dụ nó ngồi vào. Để tránh bị người khác phát hiện điều bất thường, còn giúp nó thắt dây an toàn.

Con ngươi của con quái vật lại bắt đầu xoay tròn, quét qua mọi thứ trong chiếc xe, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào má Từ Dung Xuyên, ánh mắt sáng quắc, như chờ đợi lời giải thích của anh.

Từ Dung Xuyên rùng mình, khi khởi động xe, anh giải thích: "Ô tô."

"Ô tô." Nó lặp lại, cảm thấy hài lòng, lại nắm lấy bàn tay phải đã gãy của Từ Dung Xuyên.

Từ Dung Xuyên chỉ còn một tay lái xe, sau khi ra khỏi khu dân cư, anh nhấn ga, lao lên đường cao tốc, đồng thời gọi điện cho trung tâm trợ giúp khẩn cấp.

"Xin chào, nhân viên 0434 xin phục vụ quý khách." Giọng nói bên trong là âm thanh máy móc, người trực hôm nay tại trung tâm cấp cứu là sinh vật dị hóa Trái Tim Máy Móc, cấp D mang mã số 0434. Từ Dung Xuyên vẫn không gặp may như thường lệ.

Anh liếc con quái vật bên cạnh, vừa phải lái xe, não bộ quay cuồng, cuối cùng mở lời: "Liên hệ ngay với Tiến sĩ Đỗ, Đội trưởng Đường, tình trạng khẩn cấp S+, 20 phút sau, cách cửa Đông Nam Bàn Cổ 1km, yêu cầu hỗ trợ."

"Két... két..." 0434 phát ra tiếng dòng điện chậm chạp, im lặng trong mười mấy giây với tiếng tim đập nhanh như trống của Từ Dung Xuyên: "Được... nhận được. Bây giờ tôi sẽ chuyển lời cho Tiến sĩ Đỗ, Đường đội và Alice."

Cúp điện thoại, Từ Dung Xuyên lén điều chỉnh gương chiếu hậu bên phải, nhìn thấy khuôn mặt của con quái vật trong gương nở một nụ cười rạng rỡ kỳ quặc, đang nhìn chằm chằm anh qua gương.

Anh chưa bao giờ lái xe liều lĩnh như vậy.

Trên đường cao tốc không có nhiều xe, anh phóng nhanh đến 140 km/h, động cơ hiệu suất cao phát ra tiếng ồn ào, lao về phía ngoại ô. Bàn Cổ được xây dựng trên vùng đất hoang bên ngoài thành phố, mất hơn một tiếng để đi vào giờ cao điểm buổi sáng, Từ Dung Xuyên phóng nhanh suốt dọc đường, trong vòng nửa tiếng đã lao đến cánh đồng lau sậy gần cửa Đông Nam Bàn Cổ.

Từ xa, anh nhìn thấy mái tóc đỏ rực của Đội trưởng Đường Tô Mộc. Khoảng 50 mét sau lưng Đường Tô Mộc, Đỗ Nhược và Alice đang đứng trên đất chỗ cao, bên cạnh còn có Tô Đông Hạ đeo súng.

Từ Dung Xuyên dỗ con quái vật bên cạnh xuống xe, con quái vật luôn nở nụ cười không biết từ lúc nào đã thu lại nụ cười, đôi mắt đen trắng rõ ràng trong cánh đồng lau sậy tối tăm le lói ánh sáng màu máu, con ngươi xoay tròn, ánh mắt quét qua Đường Tô Mộc, Đỗ Nhược, Alice, Tô Đông Hạ và những người siêu năng ẩn nấp xa hơn trong bóng tối.

Từ Dung Xuyên chủ động nắm lấy tay nó, làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ thân thiện và dịu dàng: "Ngoan ngoãn đi theo tao, được không? Đừng tấn công họ, đừng... tấn công."

Con quái vật không biết có hiểu hay không, thu lại ánh mắt, nhìn vào tay họ nắm lấy nhau, lại nở nụ cười lần nữa, bắt đầu lặp lại những âm tiết đó: "A…anh… em… chó…"

Từ xa, Alice vẫn đeo kính râm vào ban đêm, bỗng nhiên lên tiếng: "Ác ý nồng nặc... Không, chờ đã."

Cô ấy cau mày một cách kỳ lạ, do dự vài giây, rồi cẩn thận kéo "kính râm" xuống.

Dưới kính râm ẩn giấu một đôi mắt màu vàng kim.

Đôi mắt màu vàng co lại, tự động nhắm chặt trước khi nhìn rõ thứ gì đó bên cạnh Từ Dung Xuyên. Cô ấy nhanh chóng đeo kính râm trở lại, lông mày càng nhíu chặt hơn, lại lắc đầu, nói: "Không có ác ý. Thứ đó hiện tại không có ác ý. Nhưng... nó rất kỳ lạ, rất mạnh, tôi không dám nhìn."

Đội trưởng Đường Tô Mộc nghe qua tai nghe, rồi đi về phía Từ Dung Xuyên. Vị đội trưởng Nhất Thương này là người siêu năng có khả năng đặc biệt nhất toàn Bàn Cổ, năng lượng của anh ấy đã có sẵn từ khi sinh ra, không phải là sức mạnh thu được thông qua hiến tế, thậm chí còn được một số người gọi là "con cháu của thần".

Khả năng chính của Đường Tô Mộc là may mắn.

May mắn vốn dĩ không nên được gọi là khả năng, nhưng Từ Dung Xuyên đã từng tận mắt chứng kiến ​​lúc Đường đội chiến đấu, kẻ thù tự vấp ngã rồi chết, chửi nhau đến nghẹn vì nước bọt, đột quỵ tim và chết đột ngột, sét đánh từ trên trời xuống...

May mắn đến mức này đã vượt xa nghĩa đen của từ "may mắn", là một thế giới khác mà Từ Dung Xuyên luôn gặp xui xẻo không thể hiểu nổi.

Trước cánh đồng lau sậy, Đường Tô Mộc đối mặt với con quái vật nhỏ. Khí quyển ngưng đọng, mồ hôi lạnh trên lưng Từ Dung Xuyên tuôn ra từng lớp. Anh không biết họ đã trao đổi và tranh đấu gì ở nơi vô hình, chỉ thấy Đường Tô Mộc nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng nói với con quái vật: "Có vẻ như hôm nay cũng là một ngày may mắn ~ Chào mừng đến với Bàn Cổ."

Con quái vật cũng cười theo, trong lúc vô thức đã thu lại mọi cử động kỳ lạ, mang khuôn mặt Từ Vọng Hải, ngoan ngoãn như một học sinh trung học bình thường, giống như nó từng giả vờ là một quả trứng bình thường.

Đường đội quay sang Từ Dung Xuyên: "Nó tạm thời không có ác ý, tôi sẽ đưa nó đến Phong Ấn Thương để kiểm tra."

Không có ác ý?

Làm sao có thể không có ác ý!

Từ Dung Xuyên nhìn con quái vật bên cạnh, con quái vật cũng nhìn anh. Trong bóng tối, Từ Dung Xuyên nhìn rõ mồn một ánh mắt đỏ ngầu của nó.

Lòng anh chấn động. Bất kể nó có ác ý hay không, Phong Ấn Thương trong tay Đội trưởng Đường là lựa chọn duy nhất.

Họ vẫn nắm tay nhau, Từ Dung Xuyên dắt nó đi vào Bàn Cổ. Nhất Thương nằm sâu dưới lòng đất Bàn Cổ, tất cả nhân viên đã được sơ tán, chỉ còn lại họ với một con quái vật không tên. Khi thang máy ngừng hoạt động, Từ Dung Xuyên nhìn vào Phong Ấn Thương trước mắt, lên tiếng: "Mày ngoan ngoãn ở đây vài ngày. Tao sẽ đến đón mày."

"Nếu đồng ý thì gật đầu, như thế này." Từ Dung Xuyên gật đầu: "Nếu không muốn, hãy lắc đầu. Nhưng nếu mày lắc đầu, tao sẽ không đến đón mày nữa."

Con quái vật thu lại nụ cười, nhìn anh, một lúc lâu sau, nó chậm rãi gật đầu.

Từ Dung Xuyên cẩn thận buông tay, con quái vật không hề nhúc nhích.

Đường Tô Mộc bước vào Phong Ấn Thương, búng tay một cái, con quái vật vốn đang đứng trong thang máy bỗng nhiên dịch chuyển vào bên trong Phong Ấn Thương. Con quái vật vẫn nhìn Từ Dung Xuyên, cho đến khi cánh cửa Phong Ấn Thương đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của họ.

Từ Dung Xuyên lập tức thả lỏng, hai chân mềm nhũn, buộc phải đưa tay chống đỡ lên tường.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp