Từ Dung Xuyên ngủ rất say, lúc nhìn giờ, hóa ra đã ngủ đủ mười tám tiếng. Anh đang vươn vai, chuẩn bị đứng dậy làm đồ ăn thì tay chợt chạm vào một vật gì đó tròn trịa, ấm áp.
Một quả trứng, vẫn còn nhiệt độ cơ thể trên nó.
Anh khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào quả bóng cạnh gối, tự hỏi tại sao nó lại ở đây. Vì ngủ quá lâu nên trí nhớ của anh trở nên chậm chạp, phải mất một lúc anh mới nhớ ra mình đã đặt nó ở bếp trước khi đi ngủ.
Về việc tại sao nó lại xuất hiện trên gối của anh thì anh không nhớ gì cả.
Hứa Dung Xuyên không suy nghĩ sâu xa mà chỉ coi quả trứng là chuyện nhỏ, đứng dậy đặt nó về phòng bếp, đi rửa mặt sạch sẽ rồi bắt đầu làm bữa sáng.
Nhưng có thể sinh tồn với tư cách là đội trưởng đội thực địa thì ưu điểm lớn nhất của anh là cực kỳ nhạy cảm với mọi điều bất thường. Một quả trứng từng trải qua những sự kiện bí ẩn đã bí ẩn xuất hiện bên gối của anh, điều này đáng lẽ phải gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng anh, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại để nó trôi đi dễ dàng như vậy.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận thấy có điều gì không ổn, mọi việc dường như đều diễn ra suôn sẻ.
Từ Dung Xuyên lấy thớt ra, suy nghĩ vài giây rồi quyết định làm mì cà chua trứng. Anh lấy con dao làm bếp, bắt đầu cắt cà chua một cách thuần thục.
Bất kỳ con dao nào trong tay anh đều quen thuộc như một bộ phận trên cơ thể anh, dù là quái vật hay rau củ cũng tự nhiên dễ dàng. Anh huýt sáo, ngón tay bỗng đau nhói, lưỡi dao sắc bén đã cắt đứt mu ngón trỏ, vết cắt khá sâu, máu chảy ra như nước ép cà chua đỏ.
Từ Dung Xuyên sửng sốt một lát, sau đó giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào vết thương.
Hôm nay bị làm sao thế này?
Trong lúc ngẩn ngơ, máu đã chảy xuống lòng bàn tay, nhỏ xuống quả trứng chuẩn bị ăn kèm với cà chua, vỏ trứng trắng tinh trong nháy mắt hút hết máu, bóng đen từ trong vỏ trứng lóe lên, nó vui thích ẩn mình đi.
Máu, trong thế giới này luôn có một ý nghĩa đặc biệt.
Anh lại một lần nữa bỏ qua chuyện quan trọng như vậy, chỉ coi đó là chuyện tầm thường khác. Anh rửa vết thương dưới vòi nước, bôi một ít rượu thuốc rồi băng bó lại.
Cắt cà chua và đun nóng dầu trong chảo. Trong khi đập trứng, ý nghĩ “không quá tươi” lóe lên trong đầu nên anh cố ý bỏ trứng trên bàn, lấy trứng gà mới mua ở siêu thị trong tủ lạnh ra, chọn ba quả cho vào nồi.
Sau bữa sáng ngon miệng, Từ Dung Xuyên ăn xong món mì, tâm trạng vui vẻ bật máy tính lên, bắt đầu viết báo cáo về chuyến thực địa lần này.
Trước tin đồn anh khắc đồng đội được lan khắp Bàn Cổ, Lục Thương thường xuyên không tuyển được người mới nên anh luôn ở phải công tác một mình. Vì vậy cấp trên xem xét báo cáo công việc của Từ Dung Xuyên rất nghiêm ngặt, sau khi viết báo cáo, anh phải quay lại Bàn Cổ để kiểm tra toàn diện về thể chất và tinh thần.
Những ngón tay của Từ Dung Xuyên linh hoạt viết rồi in xong báo cáo, mặc quần áo thường ngày rộng thùng thình rồi lái xe đến Bàn Cổ để làm việc.
Một tiếng sau, anh ngồi ở trong phòng đội trưởng, nhìn quả trứng trong tay lại rơi vào trầm tư.
Anh nhét thứ này vào túi quần khi nào vậy??
Chẳng lẽ suốt hai tháng qua ngày nào cũng theo tà giáo quỳ lạy quả trứng nên đầu óc anh cũng hư luôn rồi?
Hôm nay dù có ngẩn ngơ đến đâu thì anh cũng dần nhận thấy có điều không ổn. Sau khi nộp báo cáo công việc, anh lập tức tìm đến bác sĩ tâm lý, mô tả thành thật mối quan hệ khó diễn tả giữa anh và một quả trứng. ( truyện trên app T Y T )
Bác sĩ tâm lý lắng nghe một lúc lâu rồi hỏi: “Tiến sĩ Đỗ đã kiểm tra quả trứng chưa?”
“Đã kiểm tra rồi, tôi cũng bảo Alice xem thử, chỉ là một quả trứng bình thường mà thôi.”
Bác sĩ trầm ngâm một lát: “Có lẽ trong lúc làm nhiệm vụ cậu đã bị thôi miên rồi. Chúng ta hãy làm một xét nghiệm đi.”
Cuộc kiểm tra kéo dài gần một ngày, bác sĩ đánh giá toàn diện trạng thái tinh thần của anh, cuối cùng kết luận: “Cậu chịu áp lực tâm lý quá lớn khi làm nhiệm vụ nên đã đưa ra cho mình rất nhiều ám chỉ tâm lý, hình thành thói quen dựa vào mấu chốt của nhiệm vụ, cho nên sau khi nhiệm vụ kết thúc vẫn vô thức mang theo bên mình. Tôi đề nghị cậu… tối nay về nấu nó để bổ sung một ít chất đạm.”
Từ Dung Xuyên: “...”
Nhưng mà quả trứng có phải mấu chốt nhiệm vụ đâu. Ngay từ đầu anh đã chưa bao giờ để tâm vào thứ này, toàn bộ ý nghĩ của anh đều tập trung lên tên thủ lĩnh tà giáo thông minh kia.
Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn chọn tin vào bác sĩ, điều trị xong thì lái xe về nhà, quyết tâm luộc trứng.
Vì buổi sáng đã ăn cà chua trứng nên anh quyết định làm làm món trứng luộc đơn giản cho buổi tối. Để tránh bản thân làm những điều kỳ lạ với quả trứng lần nữa, anh đặt quả trứng ở một nơi xa trong phòng ngủ, một mình trong bếp đun nước chuẩn bị.
Từ Dung Xuyên không cha, không mẹ, không anh chị em, ssống một mình trong căn phòng rộng rãi có ba phòng ngủ và hai phòng khách ở trung tâm thành phố. Phòng ngủ chính cực kì rộng rãi, không có nhiều đồ đạc. Quả trứng nằm một mình trên bàn, trước mặt nó là vài món đồ trang trí trong phòng ngủ này: một khung tranh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Trong khung ảnh, Từ Dung Xuyên trẻ tuổi mặc đồng phục ngụy trang, nụ cười tươi tắn vô tư, đặt tay lên vai cậu bé khoảng mười ba tuổi bên cạnh. Cậu bé mặc đồng phục học sinh cấp ba bình thường, tóc dài hơn một chút, nét mặt hơi giống với Từ Dung Xuyên, đường nét trên khuôn mặt thanh tú và trầm lặng hơn, mỉm cười trước ống kính.
Quả trứng lăn một vòng rồi lại lăn trở lại. Tiếng bước chân từ xa truyền đến, nước đã sôi, Từ Dung Xuyên cầm nó lên, quay lại phòng bếp rồi không mấy nhẹ nhàng mà ném nó vào nước sôi.
“Tốt nhất thì mày nên là trứng gà.” Từ Dung Xuyên nhìn chằm chằm những bong bóng nhỏ xíu nổi lên trong nước: “Tao không muốn lãng phí đồ ăn đâu.”
Lửa được vặn ở mức tối đa, nước không ngừng sôi, trứng cũng lăn tròn. Chẳng bao lâu, nó dường như không chịu nổi nhiệt độ, một tiếng “cạch” vang lên, xuất hiện vết nứt.
Giữa cặp lông mày của Từ Dung Xuyên khẽ giật, ngay sau đó, tim anh bắt đầu đập không thể khống chế, cơ bắp toàn thân căng cứng, tựa như có thứ vô cùng đáng sợ đang từ nơi nào đó vô hình tới gần... không đúng!
Linh cảm của anh rất tốt, ngay cả khi đối mặt với một con quái vật hoàn toàn đột biến, tay chân của anh chưa bao giờ lạnh lẽo và nổi da gà như bây giờ!
Từ Dung Xuyên không thể ngay lập tức xác định được đột biến đến từ quả trứng trong nồi hay từ những thực thể không xác định khác. Anh lập tức quay người và nhanh chóng lao vào phòng ngủ, lấy khẩu súng từ dưới gối ra, dựa lưng vào bức tường. Ánh mắt anh nhanh chóng quét qua khu vực xung quanh để xác nhận rằng trong phòng ngủ không có gì, sau khi xác nhận, anh thận trọng đi về phía phòng khách và nhà bếp.
Phòng khách cũng vậy, anh có thể chắc chắn rằng nguy hiểm không đến từ đây, và câu trả lời đã được sáng tỏ…
Từ Dung Xuyên nhìn cánh cửa trượt trong suốt của nhà bếp, nước vẫn đang sôi sùng sục, xung quanh yên tĩnh đến mức anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn nén của chính mình và tiếng vỏ trứng vỡ trong nước. Anh không do dự cũng không hề tò mò về tình trạng của quả trứng, anh đóng chặt cửa trượt nhà bếp, tìm điện thoại di động và gọi đến trung tâm trợ giúp khẩn cấp Bàn Cổ.
Linh cảm ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, quanh năm anh bước đi trên bờ vực của sự sống và cái chết, nhưng lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, liên tục bấm nhầm số. Anh nghĩ đã quá muộn rồi, trực giác này quá mạnh mẽ, mang theo nỗi sợ hãi khôn tả và sự thôi thúc muốn trốn thoát. Nhưng đây là khu dân cư, có thứ gì đó có thể khơi dậy linh cảm của anh ở đây lại đến một khu dân cư bình thường, anh không thể rời đi!
Từ Dung Xuyên hít một hơi thật sâu, siết chặt súng, lại nhìn về phía phòng bếp.
Khi ánh mắt anh sắp chạm đến bệ bếp, đầu óc anh bắt đầu gào thét...
Không thể nhìn!
Không thể nhìn!
Không thể nhìn!!
Nhưng ánh mắt của anh giống như nam châm bị từ trường hút vào, mất kiểm soát chỉ có thể hướng về phía nồi nước sôi trong nỗi sợ hãi tột độ.
Một con mắt màu đỏ như máu không có đồng tử đang nhìn chằm chằm vào anh.
Đầu óc Từ Dung Xuyên đau đớn như muốn nổ tung, từng dòng máu chảy ra từ khóe mắt. Anh hét lên, võng mạc của anh phản chiếu cảnh tượng cuối cùng: những xúc tu của con mắt đỏ như máu trèo lên mép nồi và bò ra khỏi nước sôi. Giây tiếp theo, đôi mắt anh tối sầm, ý thức cũng chìm vào bóng tối.
……
……
Không biết đã trôi qua bao lâu, Từ Dung Xuyên mơ màng mở mắt ra, vô thức nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, thị lực bị mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đã là tám giờ rưỡi.
Nửa tiếng trôi qua.
Không ổn!
Anh xoay người cố nén cơn đau nhói trong đầu, chạm vào súng bên cạnh, nhưng đột nhiên dừng lại, đồng tử đột nhiên co rút.
Một sinh vật hình người đang đứng cạnh anh.
Thái dương của anh đau nhói như thể mỗi lần bị kim đâm vào. Anh vô thức nhắm mắt lại, nhưng lần này chúng không chảy máu nữa nên anh nhanh chóng mở mắt ra, chạm vào khẩu súng lục và cố gắng nhận dạng hình bóng mờ kia.
Với sự nỗ lực, tầm nhìn của anh dần trở nên rõ ràng hơn và lông tơ cũng bắt đầu dựng đứng lại.
Đó là một cậu bé khoảng mười ba tuổi, đứng cạnh ghế sô pha, có khuôn mặt mà Từ Dung Xuyên rất quen thuộc, ngũ quan văn nhã, chẳng khác mấy với người em trai bị bệnh tim, như thể sống lại từ cõi chết. Chỉ có đôi mắt… có màu đỏ như máu và không có con ngươi.
Từ Dung Xuyên đột nhiên cảm thấy tức giận, thậm chí còn làm lu mờ nỗi sợ hãi của anh.
Sao nó dám làm thế?!
Cơ bắp nhanh hơn một bước so với não bộ của mình, anh nhắm vào khuôn mặt xa lạ nhưng quen thuộc đó, ngay giữa trán, bóp cò không chút do dự.
Đoàng!
Sinh vật hình người hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt có phần cứng ngắc và bối rối, mở miệng như muốn nói gì đó nhưng nửa trán bên trái bị bắn ngay lập tức nổ tung, chỉ còn lại một vùng não trắng.