Họ Lạc dường như hiểu được ý cười của Tùy Chiêu Chiêu. Trong lòng cô hiện tại chắc chắn đang thầm mắng anh. Anh cũng bắt đầu hiểu ra chút ít về vị hàng xóm này. Bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra thân thiện, nếu thật sự đụng chạm đến cô, cô cũng không ngại quay đầu lại và cho người đó một vố.
“Dùng quả chuối quý giá này coi như tôi xin lỗi nhé.” Tùy Chiêu Chiêu đẩy quả chuối đã héo úa vào tay Lạc Thanh Hà. “Thành thật cảm ơn vì anh không báo cáo tôi với sếp.”
“...”
Lạc Thanh Hà sống vỏn vẹn hai mươi tám năm. Từ nhỏ đã là thiếu gia, nhận quà toàn là mô hình máy móc, trí tuệ nhân tạo, các tác phẩm danh tiếng thế giới. Lớn lên thành người có địa vị, kỳ trân dị bảo quý giá hay rượu thuốc quý hiếm cũng từng được người ta tặng qua. Đủ loại quà kỳ lạ anh đều thấy rồi. Ngoại trừ lần này, quả chuối già trên tay vỏ đã sậm nâu, còn lấm tấm những sợi lông đen kỳ quái - lại là món quà không ngờ tới.
Tùy Chiêu Chiêu không biết anh đang nghĩ gì, trong đầu chỉ có cảm giác lạnh băng truyền đến từ bàn tay đó. 
Nhiệt độ của Lâm Kinh là một loại nóng bức ngột ngạt khác hẳn cao nguyên, trong thời tiết như thế này, người trước mặt thậm chí còn khoác áo dày mà đôi tay vẫn lạnh buốt. Cô vô thức cuộn tròn ngón tay lại.
Ánh nắng chiếu thẳng đứng, rọi xuống mảnh đất nơi hai người đứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play