Trái tim Nguyễn Đông Thanh nhảy một cái. Dù gì đây cũng không phải ngày đầu hắn đến Huyền Hoàng giới. Tuy thi thoảng, khi không để ý, hắn có thể quên mà hớ mồm – như lần trò chuyện với Tạ Thiên Hoa khi cô nàng mới đến tiểu viện ngày đầu, nhưng bình thường, hắn vẫn hiểu hai từ “Long – Phượng” ở thế giới này không phải là nói chơi. Lại thêm thái độ của Vũ Tùng Lâm và việc đối phương đến từ vùng biển phía Đông. Ba điều này khiến gã đoán chừng, vị mới tới này tám chín phần là người của Long tộc.
Nguyễn Đông Thanh thầm tính toán, cả năm trời hắn ru rú ở nhà, mới đây mới đi phượt một chuyến. Nếu không phải vì chuyến đi vừa rồi bản thân gây ra chuyện gì thì chắc nguyên do người ta tìm đến tận nơi, chỉ mặt gọi tên hắn, cũng chỉ còn ba đứa học trò hắn thu.
Đỗ Thải Hà là cô nhi không nói, chả lẽ hai chú cháu nhà họ Tạ có dây mơ rễ má gì với Long tộc? Hay là thằng nhóc Thanh Vân biểu hiện quá nổi bật ở Võ Bảng hội, đã gây chú ý?
“Dám hỏi tướng quân, không biết vị khách này có nói lý do tìm tại hạ hay chăng?”
Nguyễn Đông Thanh lên tiếng hỏi dò.
“Vị ấy không nói.”
Vũ Tùng Lâm gãi đầu gãi tai, áy náy nói.
Nguyễn Đông Thanh lắc lắc đầu. Hắn cũng không trách Vũ Tùng Lâm. Nhìn dáng vẻ của lão nãy giờ như ngồi trên lửa, đoán chừng đối phương cũng gây không ít áp lực cho lão. Việc lão vẫn hỏi ý kiến lại từ tốn chờ hắn quyết định mà không gô cổ hắn giải thẳng đến trước mặt vị khách kia theo như Đông Thanh thấy đã là giữ lễ và cho một kẻ vừa là cấp dưới lão, lại còn chỉ là phàm phu tục tử như hắn nhiều mặt mũi lắm rồi.
“Vậy mời tướng quân dẫn đường!”
Nguyễn Đông Thanh không nghĩ ra đối phương muốn gì ở mình, vậy nên liền không nghĩ nữa. Tính gã ghét sự phiền phức, nên thường tìm cách tránh chúng như tránh tà. Nhưng một khi đã không cách nào tránh thoát, thì gã lại rất gàn. Nếu không còn đường lùi, thì tâm thái của gã đích thị gói gọn trong mấy câu: địch đến thì tướng chặn, nước dâng thì xây bờ, tùy cơ ứng biến, chết thì chôn, nông thôn lại đẻ.
Vũ Tùng Lâm một đường dẫn Nguyễn Đông Thanh đến tiểu viện dùng làm nhà khách của phủ thành chủ, mất chừng già nửa khắc, hai người đã tới nơi.
Lão cho lính gác cửa vào báo trước, rồi mới dẫn Nguyễn Đông Thanh đến phòng tiếp khách của tiểu viện.
oOo
Diện mạo của Long Thanh Y làm Nguyễn Đông Thanh thoáng giật mình. Nhìn thái độ của Vũ Tùng Lâm, hắn cứ ngỡ người ta là một ông bác có tuổi, nào ngờ, người bước ra là một thiếu nữ thướt tha.
Tuy gã cũng biết tuổi tác ở Huyền Hoàng giới không thể luôn dựa diện mạo để nhận biết, nhưng nếu chỉ theo như bề ngoài mà đoán, thì vị Long Thanh Y này tuổi cũng chả hơn Tạ Thiên Hoa là bao.
Hai phía chào nhau, rồi chủ khách ngồi xuống, còn Vũ Tùng Lâm thì liền lui đi trước. Nguyễn Đông Thanh không thích vòng vo, bèn hỏi:
“Không biết tiên tử tìm tại hạ có gì dạy bảo?”
“Nào dám nói chi dạy bảo? Tiểu nữ nghe danh tiên sinh đã lâu, chỉ cầu một lần gặp mặt. Nhân tiện đi xứ Lục Trúc Hải mới tiện đường ghé chơi ải Quan Lâm mà thôi.”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì thầm chửi một tiếng “văn mẫu” ở trong lòng, nhưng vẫn cười nói:
“Tiên tử quá lời, tại hạ chỉ là kẻ phàm phu tục tử chốn sơn dã, nào có gì đặc biệt đáng để ngài ngưỡng mộ?”
“Tiên sinh đừng khiêm tốn! Bản lĩnh của tiên sinh, người của Huyền Hoàng giới mấy ai mà chưa nghe qua?” Ngưng một chút, mới lại nói, “Thế nhưng quả thực, tiểu nữ lần này cầu kiến ngài, ngoại trừ việc riêng là vấn an tiên sinh, còn có công vụ trên người.”
Nguyễn Đông Thanh thầm kêu “quả nhiên” thì lại nghe nàng ta nói:
“Không biết tiên sinh có nhớ, độ một tuần trước ngài đi qua Thủy Thượng Quan, có mua và ăn thịt một con cá?”
Nguyễn Đông Thanh cau mày:
“Đúng là có chuyện này...”
“Không dám giấu tiên sinh, con cá ngài ăn hôm đó, kỳ thực là hầu tước mới được phong của Long tộc. Do hôm trước nhận sắc phong vui mừng mà quá chén, nên trên đường đi nhậm chức mới không may sa lưới bị bắt lên. Đến khi quân đội của Long tộc chạy được đến nơi thì ngài ấy đã không may bị tiên sinh ăn mất.”
Kỳ thực lời này của nàng ta cũng có mấy phần sự thật. Con cá mà Nguyễn Đông Thanh mua, lại còn đãi hai cha con Trương Mặc Sênh tận mấy bữa, quả thực là hầu tước mới được phong thời gian gần đây của Long tộc. Thế nhưng, y là vì bị Bích Mặc tiên sinh ăn, nên mới được truy phong hầu tước, cốt là để Long tộc kiếm cớ chạy đến ải Quan Lâm thăm dò nông sâu của vị ở cổ viện, chứ nào có chuyện say rượu quá chén rồi bị bắt như Long Thanh Y nói?
Nguyễn Đông Thanh nghe lời này thì trong lòng liền gào thét:
“Mẹ nó chứ! Chả lẽ mình thật sự bị sao quả tạ chiếu thẳng vào đầu à? Chứ không thì tại sao chỉ ra ngoài đi phượt có đúng một lần, liền dính vào bao nhiêu rắc rối như vậy?”
Gã lại trộm nghĩ, “chả có nhẽ đây là Long tộc đang kiếm cớ thăm dò nhà mình vì biểu hiện của thằng nhóc Thanh Vân?”
Nghĩ theo hướng này, Nguyễn Đông Thanh liền thấy cũng không phải là không thể. Dù gì, việc con cá hắn mua bừa ở Thủy Thượng Quan lại là hầu tước của Long tộc chẳng khác nào có người tự dưng bảo với hắn, trong mấy con gà hắn mua của chị hàng gà hồi tháng trước có một con kê tinh trà trộn vào!
Nghĩ vậy, gã liền hỏi dò:
“Vậy xin hỏi tiên tử, vị hầu tước này tên tuổi ra sao?”
“Ngài ấy tục danh Xích Hài, sau khi nhận phong được ban họ Lý, liền đổi tên thành Lý Xích.” (1)
“Vậy không biết Lý huynh quê quán ở đâu? Sau khi nhậm chức công việc chính được sắp xếp khi sinh tiền vốn là gì?”
“Tiên sinh đây là không tin lời tiểu nữ sao?”