Cuối cùng...

Mặc cho bao nhiêu cố gắng của Bích Mặc tiên sinh để bắt đầu câu chuyện, cánh mày râu cũng chẳng nói được với nhau mấy câu. Suốt cả một đường từ Thủy Thượng quan về Quan Lâm, người nào người nấy ngồi im ru nghe Nguyễn Đông Thanh kể chuyện võ lâm bí sử.

Nguyễn Đông Thanh cười khổ...

Lần sau nếu có đi đường lâu ngày như thế, ắt hẳn phải làm lấy một bộ bài tú lơ khơ chơi giết thì giờ.

Bằng không gặp nguyên một ổ đực rựa toàn mấy ông kiệm lời như lần này thì có mà hỏng bét.

Hai người Tạ Hàn Thiên, Lâm Phương Dung tiễn chân đoàn người đến tận cửa thành Quan Lâm rồi mới đường ai nấy đi, một người quay về Kiếm Trì, người còn lại chẳng rõ lại đi đâu trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nguyễn Đông Thanh vào thành, gửi xe bò ở chỗ quen, lại sắp xếp chỗ nằm nghỉ cho Lý Thanh Vân cẩn thận, kế nói:

“Mấy đứa thích thì cứ về cổ viện trước, bây giờ thầy còn phải đến gặp Vũ tướng quân.”

Lần này trở về...

Chẳng những phải báo cho Vũ Tùng Lâm đã hoàn thành nhiệm vụ, còn cần phải sắp xếp một công ăn việc làm cho Dương Huyền. Kỳ thực, nếu như lão chịu dùng cái thân phận cựu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang thì cái vụ xin việc này chẳng qua là chuyện của một câu nói. Thế nhưng, Dương Huyền lại nằng nặc nói là hiện giờ mình đã đoạn tuyệt hết thảy với Ngũ Vị sơn, khẩn khoản xin Nguyễn Đông Thanh đừng nhắc gì tới chuyện quá khứ của lão.

Cái cách nói chuyện của Dương Huyền, lại thêm những gì đã xảy ra với lão ở Mỹ Vị sơn trang khiến Bích Mặc tiên sinh không nỡ từ chối chút nào...

Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà nói:

“Vậy thì thầy cứ làm việc thầy, bọn con đi dạo trong thành rồi trở lại đây!”

Nhìn hai cô đồ đệ trên mặt viết rõ hai chữ “ham vui”, Nguyễn Đông Thanh cũng lắc đầu, cười trừ.

Trương Mặc Sênh thì nói:

“Tiểu tử chưa có dịp vượt biển trúc đến nước Việt, còn muốn thử xem ở ải Quan Lâm có món gì ngon ngon hay không.”

“Riêng cậu thì phải đi với tôi một chuyến, nếu không tôi giải thích thế nào với Vũ tổng binh?”

Nguyễn Đông Thanh trừng mắt, nói.

Trương Mặc Sênh lập tức ỉu xìu như cọng bún.

Tạ Thiên Hoa thấy thế, dắt tay Đỗ Thải Hà, nói:

“Đi thôi. Hôm nay sư tỷ mời khách, đãi em ăn thử món thịt ếch xào của bác Hùng.”

Vừa nói, cô nàng vừa trừng mắt, truyền âm cho Trương Mặc Sênh:

“Món này là sư phụ nghĩ ra, dạy cho dân chúng ở đây. Đừng có mà phản ứng thái quá, kẻo lại động chạm đến cấm kỵ của người.”

Trương Mặc Sênh nghe hai người nói ở Quan Lâm có người dám ăn thịt ếch thì quả thực là giật mình kém chút đã kinh hô thành tiếng, song được nhắc nhở kịp thời, cậu ta cũng lãnh tĩnh lại. Bấy giờ, Trương Mặc Sênh cẩn thận nghĩ, chẳng phải vị Bích Mặc tiên sinh đang đứng trước mặt mình đây là tác giả của một pho chưởng pháp có thể giúp người thường chống cự lại quỷ đói tam cảnh hay sao?

Chẳng nhẽ tiên sinh là kẻ thù của Đế Mộ?

Cả Dương Huyền lẫn Trương Mặc Sênh đều thắc mắc câu này, thế nhưng Nguyễn Đông Thanh không nói, bọn họ cũng không tiện hỏi, tránh làm xáo trộn “tính toán” của tiên sinh.

Bấy giờ, đã bình tĩnh lại, con sâu thèm của Tiểu Thực Thần lập tức bị câu ra ngoài.

“Thịt ếch ư? Tiên sinh...”

Trương Mặc Sênh giương mắt, môi bĩu lại, nhìn Nguyễn Đông Thanh, cái bộ dáng đáng thương như cún nhỏ bị bỏ rơi khiến Bích Mặc tiên sinh chỉ thấy sống lưng gai gai, cả người nổi đầy da gà da chó.

“Chuyện này...”

Nguyễn Đông Thanh không ngờ thoắt một cái mà gã đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Bấy giờ gã có việc phải nhờ Trương Mặc Sênh, thành thử cũng không muốn quá làm cậu ta phật ý. Mặt khác, Bích Mặc tiên sinh còn phải dắt cậu ta đến gặp, báo cho Vũ Tùng Lâm một tiếng là đã mời được đầu bếp về.

“Được rồi, tiên sinh. Hay là cứ để cậu ấy đi chơi một chuyến. Dù sao ải Quan Lâm cũng có chuyện muốn nhờ cậu ấy mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Hai người chúng ta sẽ làm chứng cùng với tiên sinh, dám khẳng định Vũ tướng quân cũng sẽ tin thôi.”

Trần Dũng, Nguyên Phương thấy Bích Mặc tiên sinh tỏ ra khó xử, vội vàng lên tiếng giải vây. Trương Mặc Sênh lúc này cũng hắng giọng, lấy ra một đôi đũa bằng ngọc xanh biếc, mỗi tội bẩn thỉu dầu mỡ một chút, giao cho Nguyễn Đông Thanh. Gã nhìn chằm chằm đôi đũa, chỉ thấy na ná như... Đả Cẩu bổng của Cái Bang. Cậu chàng cười cười, nói:

“Tiên sinh cứ đưa vật này cho tổng binh xem là được. Vậy tiểu tử xin đi trước...”

“Cái thằng mất dạy! Đúng ra tao không nên giao Lục Ngọc Khoái Tử cho mày!”

Dương Huyền táng thằng con nuôi một cái vào gáy, càng nhìn thảm trạng của đôi đũa ngọc lại càng thấy cáu, nghiến răng trèo trẹo, thổi râu phì phì.

Chỉ nhìn phản ứng của lão, Nguyễn Đông Thanh cũng đoán được đôi đũa ngọc này ắt hẳn là bảo vật của Mỹ Vị sơn trang, đại diện cho thân phận và địa vị của người cầm.

Trương Mặc Sênh thì tốt rồi...

Nói một câu “dùng như phá” chắc cũng không quá.

Nguyễn Đông Thanh lắc đầu cười khổ, đưa đôi Lục Ngọc Khoái Tử cho Dương Huyền.

Lão lập tức lấy ra vải lụa, cùng một đống bình bình lọ lọ, vừa lau vừa chà. Mồm lão luôn miệng xin lỗi tổ tiên, xin lịch đại trang chủ tha thứ. Trương Mặc Sênh thì giống như chẳng để vào mắt, cứ nhởn nhơ cà lơ phất phơ, vừa cười hô hố vừa vỗ vai Dương Huyền.

Khác biệt như ban ngày với ban đêm của hai cha con khiến Bích Mặc tiên sinh thấy đôi nghĩa phụ - nghĩa tử này hơi dở khóc dở cười.

oOo

Thế là, đoàn của Nguyễn Đông Thanh chia ba ngả.

Hồng Đô ở lại xe với Lý Thanh Vân, Nguyễn Đông Thanh dẫn hai cậu lính và Dương Huyền đi phủ thành chủ tìm gặp Vũ Tùng Lâm.

Trương Mặc Sênh thì chạy theo hai cô gái đến võ đường Thiên Nguyên Đệ Nhất, tìm quán ăn của ông Hùng.

Kể từ sau trận đánh của Lý Thanh Vân, danh khí võ đài này tăng như diều gặp gió. Người xem được Lưu Ảnh Thạch trận đấu giữa Thanh Vân với Lâm Sấu hoặc vì tò mò, hoặc vì mộ danh mà đến không thiếu, có hôm đến mười mấy hai mươi lượt khách vãng lai. Nhất Phẩm cư là nơi làm ăn, đương nhiên không bỏ qua thời cơ trục lợi tuyệt hảo này.

Bọn họ cho rào võ đài nơi diễn ra trận đánh lại, nói ai muốn chạm vào võ đài “xin vía”, lấy may thì trả mười lăm đồng tiền. Hai bên võ đài lại cho dán câu:

“Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, mạc khinh thiếu niên cùng.”

Từng chữ như rồng bay phượng múa, cứng cáp có thần, hàm chứa một bầu nhiệt huyết thiếu niên.

Lão Hùng mở quán ăn ngoài cửa, cũng theo đó kiếm được đầy bồn đầy bát. Cái ghế nơi Lý Thanh Vân từng ngồi được lão cho sơn son thếp vàng, chạm hoa trổ tinh xảo, lấy hoa văn Nhai Xải để trang trí, học theo kiểu kinh doanh “xin vía” của Nhất Phẩm Cư.

Vừa nhác thấy Tạ Thiên Hoa, lão đã mừng rơn, mời ba người vào ngồi, cười toe toét:

“Thầy trò chúng mày thực là thần tài của bác đây, hôm nay muốn ăn gì, bác Hùng đãi!”

“Cho đĩa thịt ếch đi bác. Mà còn có món gì ngon ngon không bác Hùng?”

Tạ Thiên Hoa tủm tỉm cười, hỏi.

Lão Hùng cười, vỗ ngực:



“Có đây, có đây. Sáng nay bà nhà bác vừa tát ao, được mẻ ốc to ngon lắm, con nào con nấy tươi roi rói. Chúng mày có ăn thì bác luộc luôn.”

“Tới đi bác ơi.”

Tạ Thiên Hoa cười, gật đầu.

Ông Hùng cười vang, nói:

“Bác nói không phải bốc phét, chứ thịt ốc ao nhà bác tươi ngon phải nói là đệ nhất thiên hạ. Thịt rồng thịt phượng âu cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Ồ? Phàm phu tục tử cũng dám vọng ngôn về hai tộc long phượng? Chẳng nhẽ nhà ngươi chê mình sống lâu quá hay sao?

Tiếng nói khinh khỉnh từ ngoài quán vọng vào hãy còn chưa dứt câu, thì một bàn tay đã vồ tới đầu lão Hùng, muốn chộp thẳng vào sọ của lão. Thế đánh ác liệt, lực đạo nặng nề, đủ thấy kẻ ra tay tu vi không thấp hơn Đỗ Thải Hà.

Tạ Thiên Hoa gãy một cái, một cây đũa gỗ đã phóng ra, chặn trước một trảo của kẻ ra tay.

Rắc!

Đũa gỗ vỡ tan tành trước trảo kình, vô vàn mảnh vụn theo đó dội vào lòng bàn tay của kẻ vừa động thủ, khiến y bất ngờ không kịp trở tay. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng “ối” một cái.

Tấm vải che quán được xốc lên...

Từ bên ngoài, hai tên thiếu niên thoạt nhìn chỉ chạc tuổi Trương Mặc Sênh hùng hục bước vào, đôi mắt có đồng tử giống như trăng khuyết láo liên tìm đối thủ. Chỉ thấy hai bên gò má hai tên này xuất hiện một lớp vảy mỏng, óng ánh bảy sắc, răng dài ra, trán có hai chỗ lồi cộm lên, năm đầu ngón tay cũng trở thành móng vuốt.

Tạ Thiên Hoa nhìn thế, cười khẩy:

“Ban nãy ta còn thắc mắc không rõ là tên nào mặt dày đến nỗi lấy tu vi bắt nạt người phàm, té ra là hai con thằn lằn. Thế thì cũng chẳng lạ gì lắm.”

“Ngươi là người ra tay?”

Hai tên thiếu niên lườm Tạ Thiên Hoa một cái.

Một tên trong đó vẫn còn ôm lòng bàn tay, lúc này tiến lên một bước, hếch đầu chỉ xuống đất:

“Khôn hồn thì quỳ xuống tạ tội với bản công tử, bằng không đừng trách bọn ta tiêu diệt ải Quan Lâm.”

“Chà. Mạnh mồm gớm. Các ngươi có thể thử xem. Bản cô nương dám cam đoan chưa cần Võ Hoàng ra tay, Long Vương sẽ rút gân các ngươi ra trước. Tin không?”

Tạ Thiên Hoa nói.

Cô nàng từng là thánh nữ tộc Thanh Tước, đương nhiên cũng không quá ái ngại hai thiếu niên long tộc kia.

Hai thiếu niên này không ngờ gặp phải người chẳng để thân phận long tộc của bọn chúng vào mắt, nhất thời chỉ biết ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bần thần như ngỗng ỉa.

Tạ Thiên Hoa xua tay, đuổi:

“Không còn thả được phát rắm nào thì cút đi, đừng có ảnh hưởng đến khẩu vị của bản cô nương.”

oOo

Phủ thành chủ...

Nguyễn Đông Thanh không ngờ chưa cần đến hai cậu lính làm chứng, cũng không cần phải cho lão xem Lục Ngọc Khoái Tử, Vũ tổng binh đã tin lời của gã.

Hắn lại nói chuyện Dương Huyền, bảo lão từng là đầu bếp, ngỏ ý muốn giúp lão có một công việc nuôi thân.

Chưa cần Nguyễn Đông Thanh kể xong, Vũ tổng binh đã cho người lo liệu nơi ăn chốn ở, công việc bổng lộc cho Dương Huyền tươm tất đâu vào đấy. Kể từ giờ phút này, lão ta đã chính thức trở thành đầu bếp của doanh trại, có trách nhiệm chuẩn bị lương ăn ngày hai bữa cho tướng lĩnh cả Quan Lâm. Vũ Tùng Lâm cũng nói Dương Huyền có thể đến làm bất cứ lúc nào.

Phản ứng của lão khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta bất giác nhớ đến lần lão mang thức ăn đến nhà học tìm gặp mình.

Vũ Tùng Lâm ho khan một tiếng, nói:

“Tiên sinh, chuyện là thế này. Gần đây Quan Lâm có một vị khách quý đến chỉ đích danh muốn bái kiến tiên sinh. Lão cũng hết cách, chỉ có thể làm phiền tiên sinh quá bộ một chuyến. Không biết ý tiên sinh thế nào?”

“Vũ tướng quân đã có lời, tại hạ sao dám không tuân? Chỉ là không rõ vị đại nhân vật này là ai, để tại hạ lựa lời ăn nói cho phải đạo.”

Nguyễn Đông Thanh thở dài một tiếng, nói.

Vũ Tùng Lâm đã giúp hắn chuyện Dương Huyền, hà huống còn là sếp của hắn, bây giờ lão đã hạ mình nhờ vả đến vậy, anh chàng sao có thể từ chối?

Chỉ là Nguyễn Đông Thanh chẳng tài nào hiểu nổi mình có tài cán gì mà được một “đại nhân vật” chỉ đích danh muốn gặp.

Vũ Tùng Lâm hắng giọng:

“Vị này đến từ vùng biển phía đông, họ Long, tên là Thanh Y.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play