Long Thanh Y hít sâu vào một hơi, biểu cảm trên gương mặt thanh tú cuối cùng cũng khẽ biến sắc. Từ nãy đến giờ, cho dù có ngồi trước mặt vị Bích Mặc tiên sinh khét tiếng của Lão Thụ cổ viện mà trợn mắt nói dối thì nàng ta vẫn có thể giữ được vẻ mặt bình thản như thường.
Thế nhưng...
Sau khi nghe tiếng gọi đầy nộ khí từ bên ngoài vọng vào thì quân sư của Long tộc chẳng tài nào giữ bình tĩnh nổi nữa.
Long Thanh Y chặc lưỡi, thầm nghĩ:
“Sao chúng lại quay về lúc này?”
Thân là quân sư trong tộc, nàng ta đương nhiên biết hai vị “thiếu chủ” này của mình có đức hạnh ra sao.
Chính vì không để Long Tiêu, Long Diệp nhanh mồm buột miệng đắc tội Bích Mặc tiên sinh, nên Long Thanh Y mới để hai đứa vào thành chơi trước khi mời Nguyễn Đông Thanh đến nói chuyện.
Ngặt nỗi, người tính chẳng bằng trời tính.
“Long Thanh Y! Tiện tì nhà ngươi bị điếc hay sao?”
Hai tên thiếu niên chẳng chờ được gọi, đã đá văng cánh cửa, hùng hục xông vào. Tên nào tên nấy đều thở hào hển, đôi mắt long sòng sọc lên đầy vẻ dữ tợn.
Long Thanh Y cúi đầu, nghiến răng:
“Xin tiên sinh thứ lỗi, thiếu chủ nhà chúng ta xem ra có chuyện cần phân phó.”
Kỳ thực, nếu được, nàng ta chẳng muốn phải đèo bòng thêm hai quả tạ này một tí nào cả.
Long Tiêu, Long Diệp là hậu bối huyết mạch thuần khiết, rất được phái “Phản Tổ” coi trọng. Hai kẻ này xưa nay được nuông chiều đã quen, hống hách ngạo mạn, ngu ngốc lỗ mãng. Lần này sở dĩ được theo lên bờ đến ải Quan Lâm là do cao tầng trong tộc có người thuộc phái Phản Tổ ngầm động tay chân, để hai đứa lên bờ. Hơn nữa, còn để đích thân Long Thanh Y đi theo làm bảo mẫu, tùy thời chùi đít cho hai tên này. Long Thanh Y vốn là tộc thuồng luồng, phe Phản Tổ lại coi trọng huyết thống thuần khiết, thành thử xưa nay vẫn coi nàng ta là cái gai trong mắt. Thành thử, chuyện lần này cũng chẳng đơn giản như bề ngoài.
Lần này dẫn đội, nếu thành thì công lao ắt sẽ về Long Tiêu, Long Diệp. Ngược bằng thất bại, trách nhiệm hiển nhiên sẽ quy về cho nàng gánh tội.
Vốn nàng cũng không muốn chấp nhận cái công việc đằng nào cũng thiệt như thế, nhưng thế đơn lực bạc, cuối cùng không nhận việc không được.
Hơn nữa, kể từ khi hai tên này bước vào phòng, Long Thanh Y thấy mình đã lâm vào cảnh dưới búa trên đe, ắt hẳn chuyện này phải đổ sông đổ bể.
Nếu nàng ta không giải thích câu nào với Bích Mặc tiên sinh thì ắt hẳn sẽ mích lòng y, khiến vị tiên sinh này cho là nàng coi thường hắn.
Thế nhưng, một khi lên tiếng, hai thằng ngu kia chắc chắn sẽ để ý tới vị tiền bối thích giả trang phàm nhân này.
Quả nhiên...
“Nhân loại?”
“Lại còn tiên sinh?”
Long Tiêu, Long Diệp nhíu mày, sau đó khóe môi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy ác ý.
Phe Phản Tổ chẳng những coi trọng huyết mạch thuần chính, còn cho rằng long tộc chính là chủng loài đứng đầu thiên hạ, các loài khác đều thấp kém man di, không bằng một góc.
Long Tiêu, Long Diệp vì có huyết mạch thuần chính, được phe Phản Tổ coi trọng từ bé, thành thử cũng có quan điểm nhìn đời bằng nửa con mắt như vậy.
Long Tiêu đập mạnh bàn tay lên bàn, hất hàm:
“Nhân loại! Hôm nay bản thiếu gia hạ mình quang lâm cái quan ải rách nát này của các ngươi. Đám khỉ đê tiện các ngươi chẳng những không lấy đó làm vinh quang, lại còn không để bản thiếu vào mắt, khẩu xuất cuồng ngôn coi thường long tộc. Ngươi thấy nên làm thế nào?”
Long Thanh Y nghiến răng.
Vừa trông thấy Nguyễn Đông Thanh khẽ nhíu mày lại, trái tim nàng đã nhảy lên một cái.
“Thiếu gia...”
“Im miệng! Ở đây không có việc của ngươi.”
“Đúng vậy. Chủ nhục thần tử, bản thiếu chưa hỏi tội ngươi thì thôi, bây giờ lại còn dám chen miệng vào?”
Long Thanh Y có ý tốt muốn nhắc nhở hai tên này, có ngờ đâu lại thành làm ơn mắc oán. Long Tiêu, Long Diệp giống như tìm ra chỗ trút giận, lập tức bạo tẩu.
“Hai cái tên ngu xuẩn này!”
Long Thanh Y nghiến răng, bấy giờ cũng không còn quản nhiều như thế được nữa, bèn vung tay khóa mỏ hai huynh đệ Long Tiêu, Long Diệp lại không cho nói nữa.
Nàng ta thực sự không thể hiểu được hai thằng này ăn cái gì để lớn mà đầu óc lại kém phát triển đến thế.
Long Thanh Y nàng đường đường là cường giả đã vào Vụ Hải, nói chuyện với tên “phàm nhân” này còn phải tất cung tất kính, thế mà Long Tiêu Long Diệp lại không lắc não nghĩ thử xem nguyên cớ vì sao.
“Chả có nhẽ hai tên này nghĩ ta đây không có tôn nghiêm, gặp ai cũng nhịn?”
Long Thanh Y càng nghĩ càng thấy có khả năng, không khỏi lấy làm tức giận.
Nào ngờ hai tên Long Tiêu, Long Diệp quả thực chính là cái loại nghé non mới đẻ không sợ cọp, điếc chưa biết sợ súng. Chỉ thấy hai tên này đột nhiên phóng người, móng vuốt vươn tới cào về phía đỉnh đầu Nguyễn Đông Thanh.
Long Thanh Y giật mình, vội vàng vung tay, nhưng giữa chừng lại nghĩ:
“Nếu lợi dụng hai tên này thăm dò Bích Mặc tiên sinh thì sao?”
Lập tức, nàng bác bỏ ý nghĩ này, thầm nghĩ mục đích lần này chủ yếu vẫn là giành trước tộc Thanh Tước một bước, đạt thành hữu nghị với vị Bích Mặc tiên sinh này.
Không thể quá bất kính được.
Thế nhưng, chỉ do dự trong thoáng chốc, lúc định thần lại muốn ra tay thì đã chậm mất nửa nhịp.
Lúc này, chỉ thấy bàn tay của Long Tiêu đã chuẩn bị vồ trúng trán của Nguyễn Đông Thanh. Mắt thấy, Bích Mặc tiên sinh chuẩn bị bị trúng chiêu, thì bỗng nhiên trong phòng có ánh sáng vàng kim phóng ra bốn phía:
“Hỗn xược!”
Một tiếng quát kinh thiên cất lên, lập tức khiến Long Thanh Y bủn rủn cả chân tay, ngã phịch khỏi ghế ngồi. Giọng nói đáng sợ kia đã ăn sâu vào ký ức, cho dù nàng muốn quên cũng không sao quên nổi, đến ngày nay thỉnh thoảng vẫn còn nghe thấy trong cơn mơ, khiến nàng tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng.
“Võ... Võ Hoàng!”
Năm xưa, Long Thanh Y cầm quân đánh phá các vùng ven biển Phong Bạo, lập được vô vàn công lao cho Long tộc. Nàng lại là người chủ trương phối hợp với Sát Thần Nghiêm Hàn, đánh theo thế gọng kìm kẹp Đại Việt vào giữa.
Lúc đến hội quân...
Chỉ thấy Lý Huyền Thiên một người đứng giữa đồng thây núi xác, đầu của Huyền Giáp vệ chất bên cạnh hắn thành một cái gò cao đến sáu trượng.