Bấy giờ, lại có một chuyện phát sinh.
Không có giám khảo.
Vốn là, Tiêu Hàm Huân đoán được Trương Huyền không thể hóa giải được nan đề “thịt sống”, thế nên trận đấu này có giám khảo hay không cũng vô dụng.
Ban nãy, ả cũng nghĩ cùng lắm là đấu ngang tay, càng không cần phải có giám khảo.
Song, hiện tại lại khác.
Trương Huyền dường như là có cách để giải quyết nan đề khốn nhiễu trù đạo hàng vạn năm nay. Loại chuyện kinh thiên động địa, chấn cổ thước kim này đương nhiên không phải người nào cũng có tư cách bình phán, đánh giá.
Song trừ Mỹ Vị sơn trang, đi đâu tìm được người có tiếng nói trong trù đạo nữa?
Đây cũng là nguyên do phu phụ Trương Huyền rất muốn Nguyễn Đông Thanh đến xem, tiện bề làm giám khảo phân định thắng bại. Chớ nói gã “đức cao vọng trọng”, tu vi thì “siêu quần bạt tụy”, chỉ riêng cái chuyện y sống ở Lão Thụ cổ viện cũng đủ để người thiên hạ ái ngại ba phần.
Nếu như Nguyễn Đông Thanh muốn làm giám khảo, phân xử chuyện này, phe Khổ Phong cũng chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dám nói nửa chữ không?
Thế nhưng, Bích Mặc tiên sinh giống như đọc được ý đồ của cha con hai người, bèn ném ra ngoài một cái cớ “ngủ nướng”, rồi cũng chẳng buồn quản. Trương Huyền nghe Hồng Đô nói, chỉ thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Người đạt đến tu vi cao thâm như vậy lại còn cần phải ngủ hay sao? Đây rõ ràng là mượn cớ gõ đầu lão một cái. Trương Huyền thầm nghĩ:
“Lần này mình có suy nghĩ lợi dụng tiên sinh, thật là mạo phạm. May mà tiên sinh không chấp.”
Thoáng chốc, nhân mã hai bên đều rơi vào trầm mặc, không ai nói với ai một lời.
Kể cũng buồn cười.
Tổ huấn của Mỹ Vị sơn trang nói đến Mỹ Vị đấu, đề cập dùng trù đạo chiến một phen, song lại chẳng nói rõ cụ thể ra sao, cứ ghi chép đại khái qua loa mấy dòng.
Cuối cùng, mới tạo thành cái tình cảnh lúng túng hiện tại.
Đúng lúc này...
Mây đen kéo đến, tràn khắp cả Ngũ Vị sơn. Trên trời tiếng gió ào ạt như thiên quân hành tẩu, tiếng sấm nổ rì rầm khác nào vạn mã bôn đằng. Thỉnh thoảng ánh chớp lóe lên, rọi sáng một bóng người khoanh tay đứng giữa biển mây cuồn cuộn
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều chăm chú vào người này.
Y vừa xuất hiện, lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý, khiến người ta không tự chủ được mà đổ dồn ánh nhìn vào.
Chỉ thấy, ấy là một người đàn ông cỡ ngoài ba mươi, vẻ ngoài cường tráng rắn rỏi, gương mặt vừa thần tuấn vừa quắc thước, tay đeo hộ uyển bằng bạc, áo bào dưới sức gió vẫn rủ xuống không động một chút nào.
Y chậm rãi hạ xuống đứng trước hai phe nhân mã.
Năm phong chủ, Tiêu Hàm Huân, Trương Huyền đều là cường giả Vụ Hải. Thế nhưng, đứng trước người đàn ông kia lúc này, bọn họ vẫn cảm thấy áp lực.
Trực giác mách bảo, một mình hắn có thể đánh lại toàn bộ chiến lực cao tầng của Mỹ Vị sơn trang.
Hồng Đô, Trần Dũng, Nguyên Phương đương nhiên là nhận ra y, vội vàng hô:
“Tiền bối.”
Người này cười một tiếng, hơi dứ nắm đấm, đùa:
“Mấy người các ngươi quả thực là không nói nghĩa khí, có lộc ăn mà lại không báo cho lão Lý này một tiếng.”
Người này đương nhiên là con bò già hóa hình, tự xưng là Lý Trầm Châu. Chuyện là lúc Đông Thanh kể *Ôn Nhu Nhất Đao* cho hai con Cải Thảo, Đá Nhỏ, có một đoạn nhắc đến Lý Đại – Lý Trầm Châu. Về sau cao hứng, gã cũng kể nốt cả *Thần Châu Kỳ Hiệp hệ liệt*.
Từ đó mà có “Lý Trầm Châu” hiện giờ.
“Thế... lão Lý này mặt dày xin một chân giám khảo, muốn đến ăn chực, các người không có ý kiến gì chứ?”
Lão Lý nhướn mày, nhìn bốn cường giả Vụ Hải của phe tam phong. Ánh mắt như chớp đánh, lời nói vang như sấm, bá khí mười phần. Tuy lời nói thì có vẻ khách khí, đang chưng cầu ý kiến, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc, thì cũng biết câu nói của lão Lý mang tính ra lệnh và thông báo hơn là một câu hỏi.
“Chờ đã...”
Lúc này, Tiêu Hàm Huân đột nhiên đứng ra.
Ba người Hồng Đô rõ ràng đứng chung một chỗ với hai cha con họ Trương, mà lão Lý lại quen biết mấy người này. Không cần nghĩ cũng biết, hai bên cho dù không cùng một giuộc thì cũng có quan hệ hữu nghị.
Ả sao có thể để Lý Trầm Châu làm người cầm cân nảy mực trong trận Mỹ Vị đấu mà ả tốn biết bao công sức mới có thể kiếm được này chứ?
Lý Trầm Châu nghiêng đầu nhìn sang, bàn tay đã thu lại thành đầu quyền. Quách Vân Hưng vội vàng đứng lên, chắn trước người Tiêu Hàm Huân.
Tiêu Hàm Huân nói;
“Tiền bối tuy tu vi siêu quần bạt tụy, nhưng không phải người trong trù đạo. Mỹ Vị đấu là so tài về trù đạo, chứ không phải đơn thuần đánh đánh giết giết, e rằng tiền bối cũng khó mà phân định được thắng hơn thua thiệt. Nếu như tiền bối đây làm quan chủ khảo, khó lòng phục chúng là chuyện nhỏ, chỉ e là nhục cho trù đạo. Trương trang chủ thấy có đúng hay không?”
Trương Huyền nói:
“Vị phong chủ phu nhân đây nói cũng không phải là không có lý. Vẫn xin tiền bối giơ cao đánh khẽ cho, chớ để Mỹ Vị sơn trang thành trò cười cho thiên hạ.”
Thân là trang chủ, lại cũng là một vị trù sư, Trương Huyền có giới hạn của mình. Tuy Lý Trầm Châu lên làm giám khảo thì trận này cơ hồ phía lão thắng chắc, nhưng lão lại không thể làm thế. Nhất là khi danh tiếng của sơn trang và tôn nghiêm của trù đạo có thể bị tổn hại.
Thành thử, cho dù Trương Huyền thừa biết Tiêu Hàm Huân đang lợi dụng lòng kính nghiệp của lão đối với nghề làm bếp, cố tình khiến lão đắc tội với Lý Trầm Châu thì lão cũng không thể không làm theo tính toán của ả.
Tiêu Hàm Huân cười, nói: