Anh linh của các trang chủ khác còn đứng chúc mừng trang chủ đời đầu và phu nhân cuối cùng cũng được đoàn viên mất một lúc lâu mới chuyển sang “làm chính sự”. Bấy giờ, một người trông giống hệt như đứa trẻ phất tay một cái chẳng hiểu gọi từ đâu tới một thứ pháp bảo, nhìn giống như cái hũ to bằng bàn tay.
Người này chính là trang chủ đời trước, tên là Trương Mộng Cát, nguyên họ là Trần, Trương Huyền phải gọi một tiếng “nghĩa phụ”.
Trang chủ sơ đại hắng giọng:
“Các người đã gọi anh linh của chúng ta ra, ắt là muốn tổ chức Mỹ Vị đấu. Bảo vật này tên Thiên Địa Thần Úng, bên trong tự thành càn khôn, chính là nơi từ trước đến nay các đời trang chủ vẫn dùng để tổ chức Mỹ Vị đấu. Ai muốn tham gia, ai muốn quan chiến, thì đưa một tia thần thức vào hũ là được.”
Y nói vừa dứt câu, lại đưa tay về phía Lý Trầm Châu, làm thủ thế mời, nói:
“Tiền bối, xin mời.”
“Trang chủ khách khí. Lý mỗ đi trước một bước.”
Lý Trầm Châu cười dài, sau đó nhoáng một cái đã không còn tăm hơi đâu nữa.
Bấy giờ, anh linh các đời trang chủ mới gật đầu, chỉ nghe “hấp” một cái, các trang chủ tiền nhiệm đều hóa thành một làn khói bay vào trong hũ. Nhân mã hai phe lúc này ngơ ngác nhìn nhau một thoáng, sau đó cũng làm theo lời mấy vị trang chủ, dùng thần niệm tiến vào hũ.
Chỉ thấy trong hũ đã dựng sẵn một lôi đài cao, hai bên tả hữu có sẵn nhà bếp, từ xoong chảo nồi niêu đến dao thìa đũa chén đều giống nhau y hệt, cho dù có muốn gian lận e là cũng khó mà làm nổi. Phía trên lôi đài lại có một đám mây ngũ sắc bồng bềnh trôi nổi, lịch đại trang chủ chính là an tọa ở đó quan sát hết thảy.
Đúng. Lòi ra phá đội hình còn có Lý Trầm Châu.
Trương Mộng Cát hắng giọng, nói:
“Khi xưa giao thủ với Đan Dược hội vẫn lạc, không kịp truyền lại bí mật về Thiên Địa Thần Úng cho tân nhiệm trang chủ. Về nguyên tắc xưa nay của Mỹ Vị đấu thì phong chủ khiêu chiến, trang chủ ra đề, vậy mới công bằng. Nhưng các ngươi e là không biết việc này. Đương nhiệm trang chủ Trương Huyền...”
“Hậu nhân Trương Huyền xin nghe các vị tiên hiền.”
Trương Huyền bước lên một bước, tay chắp trước ngực, đầu hơi cúi xuống, đáp.
Trương Mộng Cát hắng giọng:
“Bản tọa và các vị tiền nhiệm có bàn bạc qua, sẽ cho ngươi một lựa chọn. Nếu như ngươi có tự tin phá giải đề thi của chư vị phong chủ, thì lập tức tiến hành Mỹ Vị đấu. Nhược bằng ngươi không chấp nhận, thì để cho công bằng, đề thi sẽ do chúng ta định đoạt. Ngươi thấy thế nào?”
Người phe Lạt Phong, Khổ Phong, Toan Phong nghe tiền nhiệm trang chủ nói lời này, trong lòng giống như chồng thêm một tảng đá lớn, giật mình đánh thót một cái.
Trù nghệ của ba vị phong chủ nếu thi đấu quang minh chính đại thì tuyệt nhiên không phải đối thủ của Trương Huyền. Bọn họ sở dĩ có can đảm mở Mỹ Vị đấu, hết thảy đều là vì trong đề bài có bẫy, trang chủ hiện giờ tuyệt không thể nào thắng được.
Mà Tiêu Hàm Huân cũng nghiến răng, không ngờ Mỹ Vị đấu còn có quy định này, Bởi theo lẽ thường, người thách đấu cũng là người ra đề luôn, xưa nay Huyền Hoàng giới vẫn coi đây là chuyện hiển nhiên. Không ngờ Mỹ Vị sơn trang này lại ngược đời, một mình một kiểu.
Âu cũng là do năm xưa Trương Mộng Cát chết dưới tay của Đan Dược hội, có rất nhiều thứ lão còn không kịp truyền thụ lại cho Trương Huyền và các vị phong chủ, thành thử đối với quy định của Mỹ Vị đấu người trong sơn trang cũng chỉ biết chữ đực chữ cái mà thôi. Thậm chí Thiên Địa Thần Úng giấu ở đâu, người làm trang chủ đương nhiệm là Trương Huyền cũng không biết.
Tuy có bị bất ngờ, song Tiêu Hàm Huân cũng không quá lo. Trương Huyền lực áp được ba vị phong chủ là lúc đỉnh phong, còn hiện tại lão ta đã bị phế mất vị giác. Một đầu bếp không còn vị giác, thử hỏi có thể thắng được ai?
Thậm chí, Tiêu Hàm Huân còn chủ động xin anh linh các trang chủ chọn một đề thi mới, để đảm bảo tính công bằng. Song, anh linh không thèm ngó đền ả, mà chỉ chờ đợi câu trả lời của Trương Huyền.
Trương Huyền hắng giọng, nói:
“Vậy... thì cứ theo đề cũ mà thi đấu đi.”
Người khác sợ trù nghệ của lão, cho rằng lão sẽ để các vị trang chủ tiền nhiệm chọn một đề bài mới. Thế nhưng, Trương Huyền tự biết sức mình. Vị giác của lão đã bị hủy, nếu như thi đấu bình thường, quả thực chưa chắc đã đấu lại Quách Vân Hưng.
Thế nên, chẳng bằng tiếp tục tỉ thí bằng đề thi trước đó, cầu thắng dựa vào chỉ điểm của Bích Mặc tiên sinh.
Lúc này...
Tràng cảnh trong Thiên Địa Thần Úng quả thực có phần hơi quái đản.
Tiêu Hàm Huân là kẻ giăng bẫy, bây giờ lại giống như hận không thể cắm chín chín tám mươi mốt cái biển phát sáng, trên đề bốn chữ lớn “ở đây có bẫy”.
Trương Huyền vốn là con mồi, lúc này lại nghĩa bất dung từ, việc tốt không nhường ai, cắm đầu cắm cổ phi về phía hố bẫy.
Trương Mộng Cát và các vị trang chủ cúi đầu thảo luận một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo yêu cầu của Trương Huyền.
Dù sao, theo đúng tổ huấn, người bị thách đấu có quyền ra đề thi.
Chỉ là, không đến ba giây sau...
“Hồ nháo!”
“Chuyện này sao có thể?”
“Cát tiểu tử, thằng nhóc này không phải nhớ ngươi quá nên muốn đoàn tụ đấy chứ?”
“...”
Nhìn các vị trang chủ đời trước phản ứng như thế, Trương Huyền tuy cũng đã lường trước, song cũng chỉ biết cười khổ. Nhất là trang chủ sơ đại và phu nhân. Hai người vừa nhìn lão bằng ánh mắt thương cảm, vừa lắc đầu, giống như muốn nói “đời còn dài, việc gì phải nghĩ quẩn sớm thế”.
Đúng lúc này, Lý Trầm Châu mới lên tiếng:
“Mấy lão già các người sao cứ lề mà lề mề thế? Các ngươi đều đã ra người thiên cổ rồi. Cho dù hắn có thất bại, thì các ngươi chấm điểm cũng có chết được thêm lần nữa quái đâu mà phải sợ? Hơn nữa, mấy lão già các người chẳng nhẽ không nghĩ đến chẳng may thực sự thành công thì sao?”