Doanh trại quân triều đình...
Vân Tiêu Mạc đặt miếng ngọc truyền âm trong tay xuống, hít sâu một hơi. Đoạn, lão nhìn về phía bên ngoài trướng bồng, cất cao giọng:
“Đại kích sĩ nghe lệnh!”
“Rõ!”
Một tiếng dạ ran, cơ hồ là chấn động cả tòa liên doanh kéo dài mấy chục dặm.
Trình Chân Kim ngồi trong soái trướng, lắng tai nghe tiếng tám trăm người đồng thanh đáp lại Vân Tiêu Mạc mà trên mặt lúc trắng lúc xám. Tuy hắn hiểu rõ bản thân không phải kẻ có tài thống soái, nhưng trông thấy người khác nắm một chi tinh binh hoành hành bá đạo, Oanh Thiên Lôi há lại không ghen tị?
Thế nhưng gã cũng chỉ biết ghen tị suông mà thôi.
Trình gia những năm gần đây cố nhiên là có tiền, nhưng còn chưa đủ để sánh vai với loại quái vật như Vân thị. Thành thử, Vân gia có thể bồi dưỡng đại kích sĩ cho Vân Tiêu Mạc tung hoành thiên hạ, mà Trình gia ngoại trừ lấy tiền tài lo lót trải đường giúp Trình Chân Kim ra thì không làm được gì khác.
“Mau mời Trương tiên sinh đến đây gặp bản soái!”
Trình Chân Kim cau mày, đoạn vội vàng ngoái đầu, sai bảo Vũ Văn Hiên.
Vũ Văn Hiên gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi soái trướng. Đinh Bật khịt mũi một cái, mắt đảo một vòng, đoạn cũng lên tiếng:
“Nguyên soái, mạt tướng xin được ra ngoài dây dưa Vân Tiêu Mạc.”
“Tốt!”
Trình Chân Kim cười ha hả, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Đinh Bật.
Thu nhận đàn em quả nhiên phải tìm người đầu óc nhanh nhạy như Bạch Viên tướng quân này, biết tự chủ động suy nghĩ, phân ưu giải nạn với cấp trên.
Trình đại nguyên soái thầm nhủ, về sau phải đề cao cất nhắc loại thủ hạ như Đinh Bật nhiều hơn.
Đinh Bật ra khỏi trướng, vội vội vàng vàng đuổi theo bước chân của Vũ Văn Hiên. Gã nhìn đông ngó tây, xác định không có ai chú ý đến mình, bấy giờ mới thấp giọng:
“Vũ tướng quân, chẳng nhẽ ngươi cam tâm tình nguyện để cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia đè đầu cưỡi cổ mãi hay sao?”
Vũ Văn Hiên giật bắn mình, bước chân thoáng dừng lại, đoạn hỏi:
“Đinh tướng quân à Đinh tướng quân. Loại suy nghĩ này của ngài vô cùng nguy hiểm đấy ngài có biết không?”
“Không vào hang hổ sao bắt được hổ con?”
“Chuyện này chỉ có mình ngài thôi, hay còn có ai khác tham dự?”
“Còn có Trương tiên sinh. Nếu như có thể móc nối với đám người thành Bạch Đế thì càng chắc chắn hơn.”
oOo
Vân Tiêu Mạc mình mặc áo giáp, tay cầm lệnh kỳ, sau lưng là tám trăm đại kích sĩ đứng ngay hàng thẳng lối, quân dung chỉnh tề nghiêm nghị. Bấy giờ, lão mới dời ánh mắt, nhìn về phía Trương Do Cơ, chầm chậm lên tiếng hỏi:
“Trình nguyên soái phái tiên sinh theo giám sát lão hủ phải không?”
“Vân lão nói đùa. Ngài là cột chống trời trong quân, Trình nguyên soái không tin ai cũng phải tin ngài chứ, có đúng không? Chỉ có điều... chuyến này dù sao cũng hung hiểm, Đặng Tiến Đông lại chẳng phải hạng hiền lành gì. Trình tướng quân lo lắng an nguy của ngài, thế nên mới để tại hạ theo quân, đến lúc quan trọng còn có thể phát biểu ý kiến một hai. Vân lão xem, tại hạ cũng đâu có thực quyền gì, sao có thể nói là giám sát?”
Trương Do Cơ cười hiền lành, giải thích.
Vân Tiêu Mạc cười nhạt, trong lòng đương nhiên là biết thằng cha này không nói lời thật. Dù sao, đại kích sĩ cũng chỉ nghe lệnh lão, có giám quân đi theo hay không kỳ thực cũng chẳng thay đổi gì. Thậm chí, Nho Tướng còn ngờ rằng chính Trương Do Cơ là người khuyên Trình Chân Kim không cần phong mình làm giám quân, không cần giao thực quyền cho mình.
Hơn nữa...
Đặng Tiến Đông còn phải bó tay hết cách trước đại kích sĩ, huống chi là một văn nhân trói gà không chặt.
Vân Tiêu Mạc tự tin rằng cho dù có để Trương Do Cơ đi theo thì gã cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.
Thế là...
Nho Tướng dẫn theo tám trăm đại kích sĩ, Trương Do Cơ theo quân làm tham mưu, thẳng tiến về phía Huyền Võ pha. Đồng thời, Trình Chân Kim cũng phái trinh sát ra, bao vây chặt núi Lệ Chi, không để Mạc Vấn phái bất cứ tai mắt nào ra ngoài.
Cứ thế, đại kích sĩ hành quân vô cùng thuận lợi, chỉ tốn nửa ngày đã đến đích.
Huyền Võ pha là một vùng đồi hình yên ngựa.
Phía nam là vách núi dựng đứng, có một cửa động dẫn xuống lòng đất, cũng là cửa vào của Sơn Trung Man Quốc.
Phía bắc là một quả núi tên là Trọc sơn, hình dáng ba mặt là vách đá, duy chỉ có một mặt phía nam là một dốc đất thoai thoải, hướng thẳng về phía cửa vào Man Quốc đối diện.
Nghe đồn rất lâu trước đây, đỉnh núi có một hồ nước quanh năm đục ngầu, đổ xuống thành thác, nên mới có cái tên là Trọc sơn. Dòng nước chảy đến vách động, gặp đê đập do Sơn Man xây thì đổi dòng đông tiến, xuyên qua rừng rậm, đổ vào đầm nước tám trăm dặm của Lệ Chi sơn.
Thế nhưng, trước khi Lê Hạo Thanh dẫn quân đuổi đánh Sơn Man, thì nước hồ đã cạn sạch, chỉ để lại một con đường mòn xuyên qua rừng cây.
Vân Tiêu Mạc dẫn quân đến chân núi thì vừa lúc hoàng hôn, ánh nắng xuyên qua tán cây đã dần dần chuyển qua màu vàng cam tiêu điều. Lão vung cờ hiệu, hạ lệnh cho quân ngồi xuống nghỉ chân tại chỗ chỉnh đốn một canh giờ, sau đó sẽ lên Trọc sơn chuẩn bị bày trận, mai phục Đặng Tiến Đông.
Đại kích sĩ vừa ngồi xuống, gác vũ khí muốn nghỉ ngơi...
Thì đột nhiên, mặt đất dưới chân bắt đầu rung lên, những hòn sỏi nhỏ thi nhau hoặc bắn tung lên không, hoặc lăn tròn dưới đất. Từ trên đỉnh núi, một đám bụi mù cuốn tung lên.
“Chuyện gì xảy ra?”
Vân Tiêu Mạc mở trừng mắt, vội vã đứng dậy.
Chỉ thấy lúc này, từ trên đỉnh núi, một dòng lũ đen ầm ầm tràn xuống, lao về chỗ đại kích sĩ đang đóng quân. Dưới ánh tà dương, Nho Tướng cũng chỉ lờ mờ phát hiện đối phương là một đám người cưỡi ngựa, dường như chính là loại quân đội đã thất truyền mấy ngàn năm ở Huyền Hoàng giới – kỵ binh. Thế nhưng thân phận của đối thủ thì lão hoàn toàn không nghĩ ra, cũng không rõ vì sao đối phương sẽ mai phục sẵn ở Huyền Võ pha.
Chỉ biết, kẻ đến không thiện.
Thái sơn áp đỉnh, thế như chẻ tre, có lẽ chỉ chính là loại cảm giác đại quân xung kích thế này.