Hôm sau...
Trình Chân Kim quả nhiên cho người đến trước trận thách thức, đồng thời tiết lộ bọn chúng đã biết “ý đồ” của núi Lệ Chi.
Tiểu tốt lâu la trong núi đều khủng hoảng sợ hãi, chỉ có cao tầng là vững như bàn thạch, không tiết lộ một chút phong thanh nào. Ngay cả Lý Thanh Vân sau hôm thiết yến cũng li kì “mất tích”, khiến cánh Mộ Dung Phong Vân muốn hỏi cũng chẳng biết phải tìm ai.
Quan hệ của Xích Hiệp với mọi người không tệ, thành thử trên dưới núi Lệ Chi đều nghị luận ầm lên.
Có kẻ nói cậu chàng nói hớ miệng, đã bị Cao Tử Trọng điều đi nơi khác, thậm chí là diệt khẩu...
Cánh tai mắt triều đình biết rõ thân phận của Lý Thanh Vân thì lại nghĩ đây cũng là một thủ đoạn nhiễu loạn nghe – nhìn khác của Mạc Vấn. Có thể cậu chàng bị điều vào Táng Thi đinh để tránh tiết lộ thêm tình báo, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là náu mình một thời gian, chuẩn bị đổi một thân phận khác nhập ngũ lịch luyện.
Có thể nói, ai cũng đồng ý rằng, Toái Đản Cuồng Ma chắc chắn không có nguy hiểm gì về tính mạng.
Chỉ là rất nhanh, hội nội gian của triều đình phát hiện một chút “dấu vết”.
Lăng Phong càng ngày càng nóng tính, hở một chút là chửi mắng, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tiểu tốt trên núi. Nhất thời tiếng oán thán váng trời dậy đất, Lệ Chi sơn chướng khí mịt mù.
Chu Văn Võ cũng thường xuyên say mèm, mang một thân toàn mùi rượu lãng đãng đi trong núi. Thỉnh thoảng, người trực ca đêm lại bị lão khề khà kéo lại gạ uống, khiến một chút kỷ luật Cao Tử Trọng vừa mới rèn được trên núi lại bắt đầu lung lay muốn đổ.
Lạ một nỗi là vị Binh Trung Hiệp kia đột nhiên giống như bị mù, hoàn toàn không thèm quản chuyện của Xuyên Vân Tiễn. Không có ông bạn quản lý, Chu Văn Võ cơ hồ càng “được nước làm già”, mấy lần tụ tập binh lính uống rượu làm vui, thậm chí còn cởi trần nhảy múa giữa ban ngày ban mặt. Cuối cùng, Đặng Tiến Đông ra mặt mới có thể dằn chuyện này xuống.
Trong mắt cánh nội gián, những dấu hiệu này đủ để cho thấy nội bộ Lệ Chi sơn đã choáng váng, oanh động đến tận cốt tủy vì lời khiêu chiến của quân triều đình.
Tối...
Đặng Thiền Ngọc chạy vào một căn phòng gỗ, giơ tay về phía Tô Nghiên Đình:
“Chị dâu hờ!”
Tô Nghiên Đình ngừng tay, thả cái khăn đang cầm xuống chậu gỗ.
“Đừng xưng hô như thế nữa. Chỉ vì hai người bọn chị mà...”
Cô nàng nói đến đó thì ngưng, hồi ức bắt đầu trở lại bảy năm trước. Khi đó, Tô Nghiên Đình vừa ngồi vững vị trí thống lĩnh Hậu Kiều quân, Đặng Tiến Đông cũng đã hoàn toàn kế thừa hết di sản chính trị của cha. Hải Đại Quý hay tin, bèn phái sứ giả đến ban hôn, để Bạch Mã Hầu và thống lĩnh Hậu Kiều quân kết làm liền cành. Quốc quân Đại Hoàng hay tin, vội vã đồng ý...
Nhưng Tô Nghiên Đình không chịu, Đặng Tiến Đông cũng không có tình cảm nam nữ gì với cô nàng. Hai người nam không tình, nữ chẳng nguyện, không hẹn mà cùng tỏ ý kháng chỉ.
Hải Đại Quý mấy năm trước vừa mượn cớ Nghiêm Hàn xử tội cha của Tô Nghiên Đình, thành thử không tiện làm quá, chỉ sợ Hậu Kiều quân tạo phản. Quốc quân Đại Hoàng cũng không dám làm gì Đặng Tiến Đông, thành thử cái chuyện hôn ước kia kết thúc trong yên lặng.
Ít nhất, hai người đều nghĩ thế...
Hải Đại Quý cuối cùng vẫn không yên tâm về Bạch Mã Hầu. Chừng nào Vân Hải Trấn Thiên Côn còn nằm trong tay họ Đặng, ngày đó lão còn ăn ngủ không yên, chỉ sợ chuyện của Đặng Bá Ngôn lại diễn ra lần nữa. Thế là mới có chuyện hôn ước giữa Nghiêm Quảng và Đặng Thiền Ngọc và tràng bi kịch sau đó.
Đặng Tiến Đông cũng biết sở dĩ mình có thể kháng chỉ thành công, nguyên do rất lớn là nhờ Tô Nghiên Đình. Hải Đại Quý không muốn bức phản cô nàng, thế nên mới không tiếp tục truy cứu. Ngày đó, tuy Nghiêm Hàn đã chết, hai quân Tả Hữu Dực cũng chưa hoàn toàn hồi phục nguyên khí sau chiến tranh với Đại Việt, nhưng quốc quân Đại Hoàng quá ám nhược. Nếu thực sự đánh nhau, Đặng Tiến Đông chỉ sợ mình sẽ có kết quả giống hệt Đặng Bá Ngôn, bị người trong triều đoạn lương ép hàng.
Cũng vì thế...
Nên khi nhìn thấy tín vật của Tô Nghiên Đình, Đặng Tiến Đông mới có biểu cảm như vậy, cũng chấp nhận giúp không Mạc Vấn một lần.
Lâm Thanh Tùng từng là Tế Tửu Quốc Tử Giám, tuy biết hai người Tô, Đặng từng có hôn ước không thành, còn từng nghe Mạc Vấn cũng có liên quan, song cũng chỉ dừng ở đó mà thôi. Những uẩn khúc phía sau cho dù lão có thêm một cái đầu cũng không thể nào đoán nổi. Đương nhiên, bấy nhiêu cũng đủ để khi trước lão có thể chỉ dựa vào câu nói của Đặng Tiến Đông mà suy được ra người đến cùng Tô Nghiên Đình là Manh Quỷ Tài (1).
Còn lúc này, nghe Tô Nghiên Đình nói giọng nghiêm túc, mơ hồ còn có phần áy náy, Đặng Thiền Ngọc mới khoát tay, cười:
“Chuyện qua rồi. Em không để trong lòng đâu. Đúng... Sức khỏe của quân sư thế nào rồi chị?”
“Gân tay, gân chân đã khôi phục, chỉ có điều tàn tật nhiều năm, còn phải bồi bổ một thời gian dài mới có thể đi lại như người thường được. Về phần đôi mắt, có lẽ là không thể nào khỏi được, phiền em về nói với Đặng tướng quân đừng lãng phí thần dược của cổ viện nữa.”
Tô Nghiên Đình nói đến câu sau cùng thì mắm môi lại, gương mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ.
Cô nàng biết Mạc Vấn nói đúng.
Thuốc của cổ viện cơ hồ có hiệu quả làm xương khô sinh thịt, chỉ cần còn một hơi cũng có thể cứu chữa. Thế nhưng Mạc Vấn đã uống nhiều thuốc như vậy mà mắt của gã vẫn không sáng lại, vậy có nghĩa là không khỏi được. Có sử dụng thêm cũng là lãng phí, không bằng để đó cho người khác...
Nhưng mặt cảm tính, Tô Nghiên Đình vẫn ôm một tia hi vọng.
Biết đâu, chỉ là nhỡ may mà thôi, viên thuốc tiếp theo sẽ có công hiệu.
Đặng Thiền Ngọc vội nói:
“Như vậy sao được? Anh trai em nói Mạc quân sư vì Lệ Chi sơn bày mưu nghĩ kế, những đan dược này vốn dĩ là thứ tiên sinh đáng được hưởng.”
Tô Nghiên Đình không đáp, nhưng trên mặt đã thoáng hiện vẻ động lòng.
Chính lúc này, lại nghe Mạc Vấn lên tiếng:
“Đặng tiểu thư, phiền cô về nói với bốn vị cao đồ tấm lòng của họ Mạc mỗ xin nhận, nhưng quả thật thuốc thang không thể nào chữa được cặp mắt của ta. Sau này bốn người bọn họ còn cần dùng đến.”
“Nhưng...”
“Không cần nhưng. Cho dù nhìn không thấy, Mạc mỗ vẫn có lòng tin có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ phát triển Lệ Chi sơn.”
Mạc Vấn khoát tay, lại hỏi: