“Kỵ binh? Mạc tiên sinh... ba tộc chúng ta cũng đã luân lạc thành cái bộ dạng này rồi, ngài cần gì phải tiếp tục trêu đùa?”
Bạt Đồ nhíu mày, hai bàn tay nắm chặt.
Bắc Lĩnh tam quốc diệt, thiên hạ vô kỵ binh.
Kể từ sau ba nước Sơn Hạ, Khất Nhan, Nữ Chân biến mất khỏi dòng chảy lịch sử, quân kỵ cũng bặt vô âm tích khỏi Huyền Hoàng giới. Hiện giờ, quân chế lục quốc có bốn loại binh chủng chính gồm bộ binh, công binh, thủy binh, phi binh.
Không một nước nào nuôi kỵ binh cả.
Nguyên do cụ thể, mỗi người mỗi ý.
Nhưng ba chi quân kỵ U Lang thiết kỵ, Toàn Phong lang kỵ và Thiên Khải đột kỵ chính là ba đội kỵ binh cuối cùng trong sử sách.
Mạc Vấn cười, nói:
“Các vị có biết vì sao thiên hạ không còn kỵ binh không?”
“Nghe lão Cao nói là do thời thế thay đổi, yêu tộc đi nương nhờ Lục Trúc hải, trong đó có không ít tộc yêu mã. Phàm mã sức lực quá yếu, xung kích còn không bằng bộ binh bình thường, thế nên dần dần kỵ binh biến mất.”
Chu Văn Võ khịt mũi, nói.
Mạc Vấn cười, Tô Nghiên Đình lại ngó sang, lên tiếng:
“Không ngờ Chu tướng quân thoạt nhìn thô tháp lỗ mãng thế mà cũng biết luyện binh kia đấy.”
“Phỉ phui, lão Chu này đường đường là một trong tứ mãnh khuyển năm xưa của tổng binh, há lại không biết luyện binh? Nói không phải khoe, năm xưa ở ải Quan Lâm chỉ có lão Chu này là không thể thiếu, cả bốn doanh đều cần hỗ trợ.”
Chu Văn Võ chống nạnh, hàm hất lên cao, trên mặt hiện rõ vẻ tự hào.
Khi xưa tổng binh cầm công quân, Cao Tử Trọng luyện bộ binh, Vũ Tùng Lâm phụ trách thủy binh, Đồng Quang Vinh thì thao luyện phi quân. Duy chỉ có Xuyên Vân Tiễn Chu Văn Võ là qua lại giữa các doanh, phụ trách dạy dỗ việc cung tiễn cường nỗ.
Ở đây nói rõ thêm, khi Vũ Tùng Lâm còn trẻ, ở ải Quan Lâm có một cái hồ nước lớn ăn thông với đầm sen trong thành. Lão dùng mấy chục con thuyền, thao luyện được tám trăm thân binh, gọi chung là Giang Yên quân. Về sau chính nhờ tám trăm thân binh này mà lão có thể nhanh chóng chưởng quản thủy quân thành Tế Kỳ, phối hợp đánh lui quân Tề. Song, vào lần thú triều năm xưa, các tộc yêu thú tràn ra ngoài. Quan Lâm thất thủ, hơn nửa thành bắc bị hủy diệt, cái hồ nước kia cũng không ngoại lệ.
Chu Văn Võ bấy giờ lại giống như nhớ ra chuyện gì, giật mình nhìn về phía cô gái đang đẩy xe cho Manh Quỷ Tài nhà mình, lắp bắp hỏi:
“Không đúng! Con nhóc này còn ở lại đây làm gì? Không về Đại Tề sao?”
“Không về. Hậu Kiều quân bị tôi giải tán rồi.”
Tô Nghiên Đình nhún vai, đáp cụt lủn. Nhìn biểu cảm và ngữ khí của cô nàng bình thản như thường, còn tưởng là nói đến chuyện cân đường lạng muối ngoài chợ.
Chứ chẳng phải tin tức có thể khiến cả Huyền Hoàng giới chấn động.
“Hậu Kiều quân của Đại Tề cứ thế mà bị giải tán?”
Ba vị tộc trưởng nhìn nhau, giật mình đánh thót một cái.
Đội quân được mệnh danh là khiên chắn của Đại Tề cứ thế mà biến mất khỏi võ đài lịch sử, không chút dấu hiệu báo trước nào, khiến cả ba kinh ngạc không thôi.
Mạc Vấn cười:
“Vị đó của Đại Tề giờ bảo cần kiếm, cần thương, không cần thuẫn bài nữa.”
Lời ít mà ý nhiều, khiến người ở đây đều lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, Hoàn Nhan Quyết gật đầu một cái, nói:
“Kỵ binh ba tộc bọn ta nhất định sẽ cho mượn, nhưng vét hết gia sản của tộc Hoàn Nhan cũng chỉ gom được ba trăm đột kỵ. Thác Bạt huynh, Bột Nhi Chỉ Cân huynh, hai người thấy sao?”
“Tính ta một phần. Ta có thể gom được hai trăm U Lang thiết kỵ.”
“Họ Thác Bạt cũng có thể góp được hai trăm lang kỵ.”
Hai người Bạt Đồ, Thác Bạt Tiên Vu bấy giờ cũng đứng dậy, giọng nói oang oang, trên người cũng hiển hiện một cỗ hào khí.
Sự xuất hiện của bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân ở Lệ Chi sơn, thái độ quái dị của Đại Tề, hai chuyện này đủ để bọn họ đánh hơi được một thứ sắp đến.
Loạn thế.
Là tai nạn, là máu chảy thành sông, thây chất thành núi, cũng là cơ hội kiến công lập nghiệp, thay đổi cách cục thiên hạ, xưa nay đều như vậy.
Mạc Vấn cười vang, nói:
“Ba vị, cần gì phải phản ứng như sắp đập nồi dìm thuyền thế? Vậy đi, Hoàn Nhan tiền bối gom giúp ta hai trăm đột kỵ, hai nhà còn lại mỗi người một trăm năm mươi kỵ, tổng cộng năm trăm quân. Ngày thiết kỵ của Bắc Lĩnh vào núi Lệ Chi cũng là ngày Mạc mỗ phá Nho Tướng.”
“Chuyện này... cũng cần một chút thời gian.”
Hoàn Nhan Quyết gãi gáy, nói.
“Dễ nói, dễ nói. Bí pháp của các vị cũng có tác dụng phụ, không phải sao? Nhưng thế cuộc trên đời thay đổi chỉ trong chớp mắt, không thể không quả quyết.”
Hoàn Nhan Quyết nói:
“Mạc tiên sinh, thứ cho ta hỏi thẳng, lời nói này của ngài liệu có hơi quá không? Cứ như ta thấy thì núi Lệ Chi bây giờ cố thủ trước thế công của quân triều đình không khó, lại có vật tư cuồn cuộn từ Táng Thi đinh đổ về, căn bản không cần lo lắng chuyện tiếp tế. Như vậy... cố thủ trong núi, tĩnh quan kỳ biến cũng là một cách.”
Mạc Vấn khẽ cười:
“Nếu chỉ nhìn thế cuộc Đại Việt thì lời của Hoàn Nhan gia chủ không sai. Thế nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng ta không phải chiếm núi làm vua, oai phong nhất thời, mà là... thiên hạ. Thế cuộc của Đại Việt có thể để chúng ta chờ đợi, thế cuộc của thiên hạ thì chưa hẳn.”
Ngừng một chốc, gã lại nói: