Cùng ngày...
Mạc Vấn nhờ Phó Kinh Hồng phái sứ giả vào Táng Thi đinh, thẳng đến Hắc Tam Giác mời sứ giả ba tộc đến thăm núi, nhìn tận mắt con cờ trong tay Bích Mặc tiên sinh này có xứng đáng để đặt cược hay không.
Bốn người Lý Thanh Vân đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, Phó Kinh Hồng cũng chỉ đành sắp xếp cho bọn họ hai gian phòng gỗ trên núi.
Phó Kinh Hồng và Lâm Thanh Tùng đều đã từng gặp ít nhất là hai trong bốn vị đệ tử của Bích Mặc tiên sinh, thành thử phản ứng không mạnh. Thế nhưng, hai người Chu, Cao và anh em họ Đặng thì vô cùng tò mò, không biết bốn người Lý Thanh Vân rốt cuộc có gì đặc biệt mà có thể được “cường giả” như Nguyễn Đông Thanh nhận làm đệ tử, va chạm với đế tôn của Đế Mộ còn có thể toàn thân trở ra.
Về phần bốn người bất tỉnh nhân sự, cao tầng núi Lệ Chi đều coi là chuyện đương nhiên.
Bốn đứa choai choai gặp phải đế tôn, còn mạng mà sống ra ngoài đã là tốt rồi. Bấy giờ mấy người Lý Thanh Vân chẳng những còn sống, hơn nữa trên người còn hoàn hảo chẳng cụt tay đứt chân gì, trong mắt Chu Văn Võ và Cao Tử Trọng đã có thể xưng là kỳ tích.
Sau đó...
Trên núi Lệ Chi phần lớn là cánh mày râu, chuyện chăm sóc hai người Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà tự nhiên là do Đặng Thiền Ngọc đảm nhiệm.
Hai người Lý Thanh Vân và Trương Mặc Sênh thì do Phó trại chủ đích thân săn sóc.
Thậm chí, y chính khí lẫm nhiên nói thẳng:
“Phó mỗ tự biết sức mình, đằng nào cũng không giúp được gì, chi bằng giúp mọi người bằng cách khác. Bốn vị cao đồ của tiên sinh, để trại chủ như tại hạ chiếu cố mới xứng đáng thân phận.”
Đương nhiên, Phó Kinh Hồng bấy giờ cũng hi vọng Lý Thanh Vân sớm tỉnh lại để hỏi thăm tình hình bây giờ của Phó Quân Sước.
Tin tức cuối cùng mà hắn nghe ngóng được về em gái là cô nàng bị phế tu vi, sau đó được Lâm Phương Dung đưa đến Lão Thụ cổ viện.
Liên tiếp mấy ngày liền...
Trình Chân Kim không ngừng ra trước trận khiêu chiến, nhưng Lệ Chi sơn kiên quyết đóng cửa không ra.
Chỉ cần Vân Tiêu Mạc xuất hiện ở tiền tuyến, Mạc Vấn lập tức sẽ phái Đặng Tiến Đông vòng ra sau làm loạn trại địch.
Có dị lực của Vân Hải Trấn Thiên côn, có thể nói doanh trại quân triều đình đối với Đặng Tiến Đông quả thật không khác gì hậu hoa viên, gã muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Mạc Vấn lại để Chu Văn Võ dùng Xuyên Vân Tiễn kiềm chế Trình Chân Kim không cho quay về tiếp viện, kéo dài thời gian cho Bạch Mã Hầu tung hoành phá hoại hậu phương. Không có đại kích sĩ, không có Trình Chân Kim, binh mã Bạch Đế lại không ra sức, thành thử quân triều đình chỉ có thể bị một người một côn quấy cho chia năm xẻ bảy, kêu cha gọi mẹ.
Sau khi Long Thiếu Dương, Đinh Bật, Vũ Văn Hiên liên tiếp bị Đặng Tiến Đông đả thương, Trình Chân Kim cũng chỉ có thể tự mình tọa trấn trong doanh trại, để Vân Tiêu Mạc một mình tiến đến núi Lệ Chi khiêu khích.
Có thể nói, đối mặt với đấu pháp của Lệ Chi sơn, quân triều đình ngoại trừ chửi cao tầng của địch là vô sỉ thì chẳng thể làm được gì.
Năm ngày sau trận đánh của Đặng Tiến Đông và Vân Tiêu Mạc, bốn người Lý Thanh Vân cuối cùng cũng hồi tỉnh.
Khi trước, cả ba người Đỗ Thải Hà đều bất tỉnh, Lý Thanh Vân bị truy ngược nhân – quả cũng không còn ý thức. Vốn là, khi quá trình này bắt đầu, vẫn còn Tạ Thiên Hoa và Trương Mặc Sênh đang cố gắng gượng, song người trước thì bị thương không nhẹ, người sau thì hoàn toàn nhờ có tàn hồn của Trương Thất hộ thể mới trụ lại được. Lại nói, toàn trình từ lúc Nguyên Thủy Đế Quân bắt đầu truy tung nhân quả cho tới khi Tô Mộng Chẩm xuất hiện kể ra thì nhanh chứ thực sự cũng tốn mất không ít thời gian. Trước uy áp của một kẻ không những mạnh nhất nhì Huyền Hoàng giới, lại còn đứng đầu Đế Mộ – quỷ khí quá nồng, Tạ Thiên Hoa đã mất đi ý thức từ trước khi La Phù Sinh kịp chạy đến. Còn về phần Tiểu Thực Thần, Trương Thất chỉ là tàn hồn, để bảo vệ bốn sư huynh đệ, lão đã phải tiêu hao quá nhiều. Thế nên, ngay khi biết Tô Mộng Chẩm là “người mình”, Trương trù tổ liền vội vã trở lại trong thức hải của “thằng cháu” để hồi phục, hoàn toàn không còn sức lực để đi tò mò chuyện y là Táng Hoa Sinh. Trương Thất rút lui, đương nhiên Trương Mặc Sênh cũng ngất nốt. Thành thử, bốn sư huynh đệ đến nay vẫn không hay không biết gì về bản chất quan hệ giữa bọn họ và đế tôn của Đế Mộ.
Tô Mộng Chẩm cũng không giải thích, chỉ dặn dò bọn họ ở lại núi Lệ Chi này rèn luyện, chờ lần Hải Thú tràn bờ năm nay đi qua là được.
Sau đó, Mạc Vấn bắt đầu phân công nhiệm vụ cho bốn sư huynh đệ.
Lý Thanh Vân được đưa đến dưới trướng của Chu Văn Võ, Cao Tử Trọng, làm một tiểu binh bình thường. Bất kể là huấn luyện hay sinh hoạt Toái Đản Cuồng Ma đều ở lại cùng với đám binh mã xuất thân sơn tặc của núi Lệ Chi.
Tạ Thiên Hoa một mặt được giao cho việc hỗ trợ xử lý công việc nội chính trong núi, thay thế vị trí đang bỏ trống của Lâm Thanh Tùng. Mặt còn lại thì được cử đến doanh trại, chữa trị cho số thương binh từ lần công sơn lần trước.
Tạ Thiên Hoa không học y, nhưng đọc rất nhiều sách sinh học, đối với giải phẫu cơ thể người có thể nói là vô cùng quen thuộc. Thế là, cô nàng bèn nhân cơ hội này hoàn thiện Thanh Sắc thần quang của bản thân.
Đỗ Thải Hà đến các trại lập trận pháp cấm không, tránh để chuyện như lần phạt sơn trước đây tái diễn. Đồng thời, cô nàng cũng thường chạy đến xử lý sổ sách giúp cô nhị sư tỷ nhà mình.
Trương Mặc Sênh thì không cần phải nói, được giao cho cái nhà bếp của núi Lệ Chi thích làm sao thì làm.
Trước đó, cậu chàng tuy cũng có kinh nghiệm làm anh nuôi trong thành Tuyết Hoa. Song khi đó Trương Mặc Sênh không phải đầu bếp duy nhất, cũng không có quyền quản hạt tất cả xuy sự binh. Không giống với bây giờ, mọi chuyện liên quan đến nấu nướng ở núi Lệ Chi đều cần cậu chàng giải quyết.
Hơn nữa, Lệ Chi sơn cuối cùng cũng chỉ là một nhóm cướp. Vô luận là nhân lực vật lực đều không thể nào so sánh với Mỹ Vị sơn trang hay quân đội của Đại Hàn. Trong quân có cơm trắng đã là tốt, lắm lúc còn không đủ muối mà ăn.
Đối với một kẻ truy đuổi món ngon đến mức si mê như Trương Mặc Sênh thì loại thay đổi này quả thật vô cùng có tính đả kích.
oOo
Ba ngày sau khi đám Lý Thanh Vân hồi tỉnh, “bộ trưởng bộ ngoại giao” Lâm Thanh Tùng cuối cùng cũng dẫn đại diện của tam tộc Bắc Lĩnh đến núi Lệ Chi.
Kể từ sau khi Mạc Vấn giải thích rõ mưu kế của mình, lão bèn dứt khoát “thoái vị nhượng hiền”, giao lại chức quân sư chủ mưu cho Manh Quỷ Tài. Lâm Thanh Tùng thì lui về sau, phát huy sở trường, trở thành thuyết khách chính của núi Lệ Chi.
Lần này, ngoại trừ Hoàn Nhan Vân Mộng được Mạc Vấn chỉ đích danh, ba vị tộc trưởng cũng đều đến tận nơi.