“Đâm!”
Cao Tử Trọng đứng trên đài cao, phất cờ ra hiệu.
Hơn ngàn binh sĩ trong giáo trường đồng thời hô lên một tiếng, chân bước, vai đẩy, cầm ngọn giáo gỗ chọc tới trước.
Bấy giờ trời nắng trang trang, quân doanh lại ở một khu đất trống không có bóng cây ngọn cỏ. Hơi đất nóng nực phả lên hầm hập, khiến cho người ta đầu váng mắt hoa. Không thiếu sĩ tốt tư chất kém một chút người đã lảo đảo không vững, mồ hôi thấm ướt nhẹp áo quần.
Trông thấy cảnh này, Cao Tử Trọng chỉ có thể thở dài.
Quân đội núi Lệ Chi quá tạp, tư chất của sĩ tốt không đồng đều, thành thử muốn luyện bọn họ thành một chi cường quân còn khó hơn luyện một ngàn nông dân gấp mấy lần.
Bộ khúc của Phó Kinh Hồng đưa từ thành Ngự Long về cố nhiên là tốt nhất, cũng có thể nói là tinh nhuệ trong quân. Thế nhưng trải qua nhiều trận đánh với Hồ Ma Huyền Nguyệt, chi tinh binh này đã bị tổn hại mười không còn một, chiếm số lượng ít nhất.
Xét về tố chất cơ thể, vô luận là thể lực hay sức mạnh, tân binh chiêu mộ từ Táng Thi đinh có thể nói là vô cùng tốt, hơn hẳn bộ khúc cũ của thành Ngự Long. Thế nhưng những kẻ này tính tình ngông nghênh vô pháp vô thiên, tính kỷ luật rất tệ.
Một đội quân không nghe chỉ huy thì chỉ có thể gọi là ô hợp.
Thế nhưng thế cũng đâu đã được yên? Đám người này vừa bị chèn ép một chút đã nháo nhào đòi nổi dậy đánh Cao Tử Trọng. Lần nào lão cũng chém đầu mười mấy hai mươi kẻ cầm đầu mới tạm thời dẹp yên được, song cũng chỉ là biện pháp tạm thời.
Cuối cùng, chính là sơn tặc bản địa của Lệ Chi sơn.
Những kẻ này tố chất thấp nhất, phần lớn cũng là người chưa tu hành, không có thiên phú. Cao Tử Trọng truyền thụ công pháp đến nay đã có hơn tháng, song số người thành công đạt tới đệ nhất cảnh cũng chỉ vỏn vẹn một phần mười, có thể nói là vô cùng thảm thương.
Nơi nào có người thì chỗ đó có cạnh tranh, nhất là quân doanh là nơi một đám mày râu sức dài vai rộng tập trung.
Thế là, bộ khúc thành Ngự Long khó chịu người Táng Thi đinh, người Táng Thi đinh cũng nhìn bọn hắn không vừa mắt. Cả hai bên đều thống nhất bắt nạt quả hồng mềm sơn tặc núi Lệ Chi.
Cao Tử Trọng lại nhìn về phía hàng đầu tiên.
Ở đó, có một thiếu niên cởi trần, vẫn đang quật cường cầm cán thương đâm tới, bất chấp nắng nóng, bất kể mồ hôi.
Người đó đương nhiên là Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân sau khi vào núi, Cao Tử Trọng bèn cố tình che giấu thân phận của cậu chàng, để Toái Đản Cuồng Ma bắt đầu từ một tiểu binh tiến thân. Lý Thanh Vân cũng không ngại khó ngại khổ, yêu cầu không sử dụng quái lực được “Bích Mặc tiên sinh truyền thụ” của Cao Tử Trọng cậu chàng cũng chấp nhận không hề dị nghị gì hết.
Tính đến giờ đã có nửa tháng.
Mới đầu, Lý Thanh Vân còn chưa quen cường độ luyện binh của Cao Tử Trọng, mỗi lần ngừng tay đều ngã vật ra sân thở như chó chết. Thế nhưng hiện giờ, cậu chàng đã dẫn đầu tam quân, thể lực tốt hơn binh mã thành Ngự Long, chăm chỉ chuyên cần vượt xa nhân mã Táng Thi đinh.
Binh Trung Hiệp liếc mắt, thấy hương đã tàn hẳn, đoàn Xuy Sự Binh đưa cơm trưa cũng đã loáng thoáng ẩn hiện nơi đường núi, bèn phất cờ ra hiệu nghỉ ngơi.
Hơn một ngàn người đồng thanh reo vang, sau đó vô luận là xuất thân từ đâu, tất thảy binh sĩ đều nhao nhao chạy đến lều vải, kéo ghế trải chiếu ngồi chờ sẵn.
Kể từ khi Trương Mặc Sênh lên núi, tuy vẫn là cơm rau dưa, nhưng thủ nghệ tinh xảo, sắc hương vị phong phú mười phần. Thành thử, giờ cơm đã trở thành một điểm sáng le lói trong sinh hoạt đơn điệu trên núi Lệ Chi.
Trương Tiểu Thực Thần giao việc phân chia khẩu phần cho cấp dưới, sau đó lóc cóc chạy đến chỗ Lý Thanh Vân. Cậu chàng cười hề hề, hỏi:
“Đại sư huynh gần đây có thu hoạch gì không?”
“Trước đây đánh nhau với Hải Thú còn chưa để ý, hiện giờ mới phát hiện võ công trong sách quả thật không thích hợp để đánh nhau trên chiến trường, chỉ hợp đơn đả độc đấu, tiểu đả tiểu nháo thôi. Nếu không có Cao tướng quân, chỉ sợ đến giờ còn chưa nhận ra thiếu sót này, về sau lên chiến trường đánh nhau với con người không thiếu phải ăn thiệt thòi một phen. Còn sư đệ thì sao?”
Lý Thanh Vân vừa ăn, vừa thở dài cảm khái.
Kể từ sau chuyện ở bí cảnh Táng Thi đinh, bốn người bọn họ bấy giờ mới hiểu rõ mình còn yếu đến mức nào. Thành thử, lần này vào núi Lệ Chi, bốn người cũng có ý ganh đua xem ai tiến bộ lớn hơn cả.
Tiểu Thực Thần cũng gật đầu, nói:
“Trước đó em theo đuổi trù đạo, cứ nghĩ là chân nghĩa của đạo này là sắc, hương, vị, cảm đạt đến tuyệt đỉnh, tạo nên món ngon đệ nhất thiên hạ. Nhưng vào núi rồi lại có ý nghĩ mới... Ài... sư phụ vì đám đồ đệ chúng ta quả thật là hao tâm tổn trí.”
Lý Thanh Vân ngồi nhỏm dậy, hỏi:
“Ý nghĩ khác? Không biết sư đệ có cảm ngộ gì? Có thể chia sẻ cho ta được không?”
“Trù đạo, nấu ăn, bản ý là ở ăn ngon, hay là ở ăn no? Chúng ta ăn để sống, hay là sống để ăn?”
Trương Mặc Sênh nói xong, lại bắt đầu ngẩn người trầm tư suy ngẫm.
Những ngày này, cậu chàng phát hiện trước khi mình đến, người ở núi Lệ Chi chỉ cần có đồ ăn chắc bụng là được. Nấu ra sao, vị thế nào, cơ hồ đều không quá quan trọng. Bình thường nấu một nồi cháo, bỏ thêm chút muối, luộc một ít rau dại là xong bữa.
Cho dù Tiểu Thực Thần xuất hiện, bọn họ cũng rất hoan nghênh mỹ thực của cậu chàng, thế nhưng ngoại trừ một chữ “ngon” ra thì tựa như đàn gảy tai trâu. Thậm chí, có lần vì cố tình muốn làm đồ ăn ngon, khiến khẩu phần không quá đủ, Trương Mặc Sênh còn kém chút khiến doanh trại bạo loạn.
Nói một cách dễ hiểu...
Trước đó, tính từ lúc Tiểu Thực Thần chạy khỏi Phần Thiên Cốc, cậu chàng cơ hồ đều đang theo đuổi chất. Đối với Trương Mặc Sênh lúc ấy, nấu và ăn là một loại nghệ thuật, một cách thưởng thức đầy tinh tế và thi vị.
Thế nhưng, khi đến núi Lệ Chi, cậu chàng mới phát giác ở đây lượng được chú trọng hơn chất.
Loại chuyện này cũng tương tự Tạ Hàn Thiên khi xưa bị phá “vô cấu chi thể”, có chút hoài nghi đạo của bản thân. Cũng may Trương Mặc Sênh còn chưa vào Vụ Hải, thành thử tác hại cũng không nặng như Tạ Phong Tử.
Cách đó không xa...
Đỗ Thải Hà dìu một thiếu niên đến lán quân y, gọi to: