Nghe Kiếm Linh nói, Lý Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Đúng rồi, Kiếm Linh đại ca, lúc đi vào bí cảnh ta có cầm theo một thanh kiếm, nhưng hiện giờ trên người ngoại trừ quần áo ra chẳng có gì hết. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Xương kiếm đối với cậu chàng mà nói cực kỳ quan trọng.
Kể từ lúc nhập ngũ đến giờ, đã có không ít lần Lý Thanh Vân ỷ vào thanh kiếm trợ giúp để lấy yếu thắng mạnh. Chẳng nói đâu xa, trước khi đến đây, cậu chàng cũng đã cậy vào lực khôi phục đáng sợ của Lăng Xương kiếm, hứng dư âm của Thiên Địa Đồng Thọ giữa mặt, sau đó chém chết Tiết Lập Địa.
Mất kiếm Lăng Xương, vậy thì cũng đồng nghĩa chiến thuật chịu đấm ăn xôi ưa thích của Lý Thanh Vân tan thành mây khói, không bao giờ sử dụng được nữa.
Dù sao...
Thuốc của cổ viện tuy cũng có công dụng gần như khởi tử hồi sinh, xương chết mọc thịt, nhưng so với Lăng Xương kiếm thì kém mất bốn chữ “xuất kỳ bất ý”.
Cầm kiếm trong tay lúc đánh nhau là chuyện cực kỳ bình thường, sẽ không khiến kẻ khác nghi ngờ.
Nhưng cắn thuốc thì chắc chắn sẽ làm đối thủ cảnh giác.
Những lần Lý Thanh Vân đánh lén thành công, cơ hồ đều là vì đối phương không nhìn thấy cậu chàng lấy đan dược ra ăn, thành thử không ngờ đến Toái Đản Cuồng Ma sẽ đột nhiên khôi phục.
Kiếm Linh nói:
“Nhìn vậy mà không phải vậy. Nơi đây không phải thân thể thật của nhóc, chỉ thần thức mà thôi. Nhưng cũng đừng nghi ngờ lời nói của ta. Thần thức tiến vào Tuế Nguyệt Trường Hà, không đến vài hô hấp lập tức sẽ bị nghiền nát.”
Biết Lăng Xương kiếm vẫn còn, Lý Thanh Vân mới thở phào một hơi.
Tuy không rõ Thiên Kiêu chiến hơn một năm sau người ta có cho phép dùng bảo vật trong bí cảnh không, nhưng có Lăng Xương kiếm, vậy thì cậu chàng đối đầu với Lý Thanh Minh lại có thêm một phần cơ hội. Dù sao, không biết có được sử dụng không và chắc chắn không có mà dùng là hai chuyện khác hẳn nhau, cái sau tệ hơn cái trước.
“Nói lâu như vậy... Kiếm Linh này, muốn thoát khỏi đây phải làm thế nào?”
“Lợi dụng Thạch Kiếm. Nhóc con, phải biết Thạch Kiếm là thanh kiếm vô tình nhất thế gian, là kiếm chấp pháp. Nó kiên cố vô song, không gì lay chuyển nổi, đại diện cho công chính, chính trực. Bây giờ ta dạy nhóc một câu chú, nhóc dựa vào đó triệu hồi Thạch Kiếm ra. Nhóc là kiếm chủ, kiếm tùy tâm động, nơi mũi kiếm chỉ vào là chỗ mà nhóc muốn đến.”
Kiếm Linh nói dứt lời, lập tức một lượng lớn thông tin chẳng biết từ đâu được truyền vào thức hải của cậu chàng. Lý Thanh Vân rùng mình một cái, miệng vô ý thức lẩm nhẩm đọc chú. Tức thì, toàn thân cậu chàng sáng rực lên, một thanh kiếm đá theo đó từ từ trồi lên từ giữa ngực Lý Thanh Vân, chuôi kiếm ra trước, quá nửa lưỡi kiếm vẫn giấu trong cơ thể.
Đến lúc này, chứng kiến tràng cảnh kinh dị mà phường diễn xiếc, tạp kỹ, mãi võ Sơn Đông cũng phải gọi bằng bố này, cậu chàng càng thêm vững tin cơ thể hiện giờ của mình quả thật là thần thức hóa thành. Bằng không, với thân xác một người phàm tu vi chưa đến nhất cảnh mà bị một thanh kiếm đâm lút cán vào ngực, Lý Thanh Vân dám chắc lúc này cậu chàng hẳn là nằm dưới đất giãy đành đạch vì mất máu, há lại có chuyện nhảy múa tưng bừng như chẳng có chuyện gì xảy ra như hiện giờ?
Toái Đản Cuồng Ma cầm chuôi kiếm đá, rút phăng nửa thân kiếm còn lại ra khỏi người.
Kiếm hơi ngắn hơn trường kiếm thông thường, tính tổng độ dài từ mũi kiếm đến đốc kiếm là hơn ba xích một chút. Nếu Nguyễn Đông Thanh ở đây, sử dụng thước dây để đo, vậy thì sẽ phát hiện Thạch Kiếm này dài vừa tròn một mét chẵn. Mũi kiếm bén nhọn vô cùng, cảm giác chỉ cần vạch một cái là có thể chém đá chặt sắt. Thế nhưng hai lưỡi kiếm hai bên lại được mài tù, gần như trở thành một hình bán câu hoàn toàn không có một chút lực sát thương. Nói cho đúng, Thạch Kiếm giống như một thanh thước dẹt, mũi được mài nhọn hơn là một thanh kiếm.
Nước đá đen xám ẩn ẩn một chút ánh xanh, toàn thân gồ ghề lởm chởm, chỗ lồi chỗ hõm. Nếu không có mũi kiếm và lưỡi kiếm để so sánh thì Thạch Kiếm quả thật chẳng khác nào một viên đá dài được người nhặt bên lề đường, chẳng thèm gia công đã lấy ra làm kiếm.
Lý Thanh Vân nắm chuôi, chĩa kiếm về phía trước ngang tầm ngực. Cậu chàng có thể cảm thấy lúc này thanh kiếm bằng đá trong tay bỗng nhiên động đậy, chuôi kiếm thì dính chặt lấy lòng bàn tay của cậu chàng như đỉa ao bám đá, vắt rừng bám cây. Sau đó, cả thanh kiếm vẫn thẳng đuột, nhưng thân kiếm lại lấy bàn tay Lý Thanh Vân làm trục, từ từ xoay một vòng, đầu tiên là từ tay trái sang tay phải, sau đó là từ đầu đến chân.
Cuối cùng, Thạch Kiếm chỉ về một hướng trong vùng không gian đa sắc vô cùng vô tận.
Lý Thanh Vân hít sâu một hơi, nghe theo lời Kiếm Linh, tay nắm Thạch Kiếm làm kim chỉ nam, chân bước theo hướng mà mũi kiếm đang nhắm tới. Trong đầu cậu chàng, Kiếm Linh cất tiếng nói hài lòng:
“Ngoan lắm. Thật là trẻ nhỏ dễ dạy. Chỉ cần đi theo Thạch Kiếm thêm mấy hô hấp nữa, đoán chắc là có thể để ý thức của nhóc rời khỏi Tuế Nguyệt Trường Hà, từ đó quay về thân thể...”
Lần này, Toái Đản Cuồng Ma không đáp, mà tiếp tục rảo bước nhanh hơn.
Cậu chàng bước phăm phăm về phía Thạch Kiếm đang chỉ. Càng đi, những dải màu sắc hỗn loạn hổ lốn chung quanh bắt đầu chạy song song với nhau, uốn lượn, đổ xuôi, leo ngược. Lúc này, những dải màu sắc tựa hồ trở thành những dòng nước, những dải lụa, không còn rối rắm vào nhau như một mớ bòng bong giống khi nãy nữa.
Dần dần, Kiếm Linh cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.
Lý Thanh Vân đã đi về phía trước hơn một khắc, thế nhưng vẫn chưa hề ra khỏi Tuế Nguyệt Trường Hà.
Trái lại, những dải màu sắc quanh người cậu chàng càng lúc càng biến hóa, càng lúc càng rõ ràng. Nếu ban nãy là những dải lụa bay lượn không quy tắc, thì hiện giờ mỗi dòng chảy màu sắc tựa hồ trở thành một sợi chỉ.
Thứ mà những “sợi tơ” này dệt lên sẽ là gì?
Kiếm Linh hoảng hốt hét toáng lên:
“Nhóc con! Mày điên rồi à? Sao lại lội ngược Tuế Nguyệt Trường Hà, chạy đến thượng du?”
“Đừng bảo tao là mày muốn tận mắt nhìn thấy chuyện quá khứ đấy nhé.”
“Thôi! Thôi hỏng! Bỏ mẹ rồi! Nhóc... không... đại hiệp, ngài bình tĩnh ngồi xuống uống miếng bánh ăn miếng nước, rồi từ từ thương lượng. Đời còn dài, cần gì phải nghĩ quẩn thế?”