Chạy!
Trong đầu Lý Thanh Vân chỉ xuất hiện được đúng một ý nghĩ này.
Cậu chàng có thể lờ mờ cảm giác được, chủ nhân của quả đấm kia đã phát giác được mình. Loại cảm giác e sợ, khiếp đảm từ sâu trong bản năng, khiến kẻ máu liều nhiều hơn máu não như Toái Đản Cuồng Ma cũng không dám sinh lòng phản kháng từ trước đến giờ chỉ xuất hiện khi nhìn thấy ba tồn tại.
Một lần là lúc Hồng Vân nổi giận.
Lần thứ hai là khi Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh thị uy.
Mà lần thứ ba, chính là lúc nhìn thấy Vương Thú.
Bàn tay cậu chàng đưa ra, vô thức đón được một điểm sáng phân liệt từ bóng người bị đầu quyền đánh trúng.
Sau đó, Lý Thanh Vân không nghĩ được gì nữa.
Vì chân của cậu chàng đã bắt đầu guồng lên, phóng hết tốc lực về phía Thạch Kiếm chỉ – nơi có lẽ là Tuế Nguyệt Hạ Du. Bàn tay Lý Thanh Vân đã dùng để đón lấy điểm sáng từ bóng người vẫn nắm thật chặt, giống như sợ sẽ rơi mất.
Bàn tay còn lại, cậu chàng siết quanh Thạch Kiếm, không dám buông lấy một chút.
Đột nhiên...
Sau lưng cậu chàng, một tiếng nói cất lên:
“Đứng lại!”
Giọng nói cực kì quái dị, hoàn toàn không thể giải thích bằng lẽ thường. Nó vừa the thé lại vừa ồm ồm, vừa ấm nóng lại vừa lạnh lùng, vừa trầm bổng như hát lại vừa đờ đờ một tông cùng lúc. Tất thảy những gì trái ngược, đối lập, mâu thuẫn lẫn nhau hoàn mĩ dung hợp lại trong giọng nói kia, khiến người ta chỉ cảm thấy dị thường phi lí, nhưng bản năng lại cảm thấy đó mới là hiển nhiên.
Hồng Vân không sánh được.
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh cũng chẳng bằng.
Vương Thú cũng thấp hơn một bậc.
Lý Thanh Vân lúc này, bằng một cách khó hiểu, lại có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói kia là một tồn tại chí cao vô thượng, không người có thể sánh bằng.
Cơ thể cậu chàng bản năng muốn dừng lại, muốn tuân theo giọng nói kia.
Chính Toái Đản Cuồng Ma cũng biết, dù không tài nào lí giải nổi vì sao cậu chàng biết được, lúc này hẳn là mình đã phải dừng lại, nghe theo mệnh lệnh của kẻ vừa lên tiếng.
Thế nhưng...
Tuy khó nhọc, song Lý Thanh Vân vẫn tiếp tục chạy về phía hạ du.
Kiếm Linh không dám lên tiếng, có lẽ vì sợ hãi trước sự tồn tại kia, có thể vì e ngại bị đối phương phát hiện được. Thế nhưng, cậu chàng vẫn có thể cảm nhận được thỉnh thoảng, giọng nói Kiếm Linh lại run lên. Kể từ lúc tiến vào bí cảnh, xuất hiện ở Tuế Nguyệt Trường Hà, lần đầu tiên trong đời Lý Thanh Vân trải qua loại cảm giác “biết mà không biết vì sao mình biết” này nhiều đến thế.
Cậu chàng tiếp tục chạy...
Giọng nói kia giống như vừa “ồ” lên một tiếng.
Hình như nó cảm thấy việc Lý Thanh Vân có thể phản kháng, bất tuân mình là một chuyện vừa thú vị, vừa đáng sợ, lại vừa bất ngờ. Lần đầu tiên kể từ khi trông thấy cảnh quả đấm quái lạ không rõ từ đâu mà đến, đã đi đến đâu kia, Toái Đản Cuồng Ma bắt được một thứ có thể gọi là cảm xúc của tồn tại bí ẩn.
Sau đó...
Bản năng sinh tồn của Lý Thanh Vân bắt đầu gào thét, rằng nguy cơ khủng khiếp đang bủa vây lấy cậu chàng.
Nương theo một tiếng “ồ” của tồn tại kì bí kia...
Tuế Nguyệt Trường Hà đột nhiên bạo động.
Như một con sông đến mùa lũ, tựa một dòng nước vừa tông vỡ đê, vô số dải sáng nhiều màu cuồn cuộn trào dâng, hóa thành sóng, sóng tường, thành vô vàn hào quang quét về phía Lý Thanh Vân.
Lần này, cho dù có Thạch Kiếm, cậu chàng vẫn cảm thấy được nguy cơ trí mạng.
Tuế Nguyệt Trường Hà đến thế giới còn có thể hòa tan.
Lúc này, nếu bị nó cuốn phải, thì thần thức của cậu chàng chắc chắn sẽ chịu chung số phận với thành phố Hải Đông khi trước – bị hóa thành một mẩu chân khí.
Bấy giờ, Lý Thanh Vân chỉ hận không thể nào mọc ra thêm một cặp chân nữa. Cậu chàng chỉ biết vắt giò lên cổ mà lao về phía Thạch Kiếm đang chỉ. Mồ hôi của cậu chàng túa ra như tắm, nhưng mệt mỏi chỉ là một phần, càng nhiều hơn là cảm giác sợ hãi. Đáng tiếc, Tuế Nguyệt Trường Hà xuyên thấu quá khứ tương lai, há lại bằng một cặp chân trần mà chạy thoát nổi. Không rõ thời gian đã qua bao lâu, có lẽ nói thời gian ở chỗ đại biểu cho dòng chảy của năm tháng này thật chẳng có chút nghĩa lý nào cả, nhưng chỉ biết hẳn là chưa chạy được bao xa...
Lý Thanh Vân đã bị dòng sông đuổi kịp.
Sóng nước mang theo vạn vạn sắc màu chồm lên, chặn đứng phía trước. Sau lưng vô vàn tia sáng quyện lại thành một trận hồng thủy, hằm hằm nhào tới muốn nuốt chửng cậu chàng. Hai bên trái phải, trên đỉnh đầu và dưới lòng bàn chân lúc này đều xuất hiện sóng nước của Tuế Nguyệt Trường Hà.
Cậu chàng đã bị bủa vây tứ phía.
“Hết rồi... hết thật rồi...”
Kiếm Linh lại lên tiếng, nhưng lần này không phải để bày kế hay chỉ đường sáng cho Lý Thanh Vân.
Mà là để đọc di ngôn.
Lý Thanh Vân thở dài, nắm chắc Thạch Kiếm, ánh mắt quắc lên một lần cuối cùng.
Cậu chàng tuy ngố, song cũng thừa hiểu đối mặt với Tuế Nguyệt Trường Hà sẽ chỉ có một kết cục: bị nước sông nhấn chìm, hòa tan, hóa thành một bọt nước nhỏ bé đến không thể nhỏ hơn.
Mãi mãi tan biến.
Không có Lý Thanh Vân, đám sư muội, sư đệ hẳn là cũng không cách nào thoát được độc thủ của đối phương.
Tuyệt vọng.
Mạt lộ.
Thế nhưng, cho dù là như vậy...
Lý Thanh Vân cũng muốn dùng Thạch Kiếm, thử bổ một cái vào Tuế Nguyệt Trường Hà xem trước lúc lâm chung có thể kiếm được một chút lời nhỏ nhoi nào hay không. Mà cho dù hoàn toàn vô ích đi nữa, cậu chàng cũng không muốn cứ thế từ bỏ, im lặng chịu chết.
Từ bỏ...
Cậu chàng đã làm một lần trên võ đài ở thành Cổ Long.
Kết cục bị rút Võ Thánh Chi Hồn, trở thành phế nhân, nếm trải đủ ấm lạnh chua cay kia, đến giờ vẫn là hối hận lớn của Lý Thanh Vân.