Thiên Ngoại cuối cùng cũng bị Vương Thú xé nát.
Đại địa bị chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh nhỏ. Bầu trời bị cắt chém, quả thật chẳng khác nào miếng vải bị người ta xẻ ra làm nhiều phần. Thành trấn phồn hoa khi xưa đã trở thành một vùng tử địa không còn một chút sinh cơ. Vòi của Vương Thú thò ra, cuốn lấy những mảnh vỡ tan tành của “Thiên Ngoại”, kéo vào trong khe nứt. Trong đó, bao gồm cả một mảnh thành trấn và cái cây mà Lý Thanh Vân đang ngồi.
Cậu chàng bấy giờ kẹt trên một mảnh vỡ của thành phố Hải Đông, bị một xúc tu của Vương Thú kéo đi. Lý Thanh Vân phóng hết tốc lực, chạy được đến mép vực của mảnh vỡ nơi cậu chàng đang đứng. Thế nhưng vừa muốn nhảy ra ngoài thì cậu chàng đã đụng vào một bức vách do chân khí tạo thành, lực phản chấn khủng khiếp khiến Lý Thanh Vân văng ngược ra sau. Toái Đản Cuồng Ma chỉ thấy xương cốt rã rời, cả người bải hoải, trên trán có vết máu chảy xuôi xuống.
Mảnh vỡ nơi cậu chàng đang đứng đã trở thành một khoảng không khép kín, bị một bức màn chân khí trùm lên. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Cậu chàng không dám liều lĩnh tung chưởng về phía vách ngăn, chỉ đành ngồi thụp xuống đất.
Thứ nhất, đây là lần đầu tiên kể từ lúc đến “Thiên Ngoại”, Lý Thanh Vân bị thương chảy máu. Trước đó, cho dù cậu chàng có thả mình rơi tự do từ nóc tòa nhà cao hơn trăm trượng xuống, hoặc đứng yên cho con rồng sắt mang tên tàu hỏa tông thẳng lên người cũng chẳng hề hấn gì.
Thứ hai, chỉ với một hành động lao mình mà cậu chàng đã bị phản chấn cho bị thương không nhẹ.
Từ hai điều trên, Toái Đản Cuồng Ma dám chắc nếu mình công kích bức tường chân khí kia thì chờ đợi cậu chàng có lẽ chỉ có một kết quả: “thịt nát xương tan”.
Đúng lúc này...
Trong đầu cậu chàng đột nhiên vang lên tiếng người:
“Thạch Kiếm là khắc tinh của chân khí. Mau sử dụng ta rồi thoát ra ngoài, không là chết bây giờ.”
Giọng nói nghe không ra được là nam hay nữ, già hay trẻ, nhưng lại sống động mười phần, hoạt bát linh động, lại có mấy phần cợt nhả ngả ngớn.
“Ngươi là kiếm linh của Thạch Kiếm?”
“Giờ là lúc để hỏi mấy câu này à? Thoát ra rồi hỏi không được sao?”
Sau câu hỏi buột miệng của Lý Thanh Vân, giọng nói quái lạ lại vang lên, ngữ khí lần này ngoại trừ cợt nhả bông đùa ra thì còn có cảm giác quái quái, hiển nhiên là đang nói móc nói mỉa.
Thạch Kiếm trong thức hải chấn động, cảm giác dị lực truyền từ đỉnh đầu xuống lòng bàn tay lần nữa xuất hiện. Lý Thanh Vân quát lên một tiếng, tung chưởng đánh về phía bức vách chân khí bao quanh mảnh vỡ của thành trấn.
Lần này, tấm màn chân khí vô kiên bất tồi khi trước vừa đụng vào chưởng phong của cậu chàng là lập tức tan chảy, hệt như giấy gặp lửa. Cậu chàng không dám nán lại lâu, quỷ mới biết bức vách chân khí kia có thể tự chữa trị hay không. Thành thử, Lý Thanh Vân vội vội vàng vàng phóng mình, vọt qua lỗ hổng vừa bị đục ra.
Bên ngoài lúc này đã không còn thành trấn, không còn “Thiên Ngoại”.
Chung quanh chỉ có hỗn độn, vô số màu sắc đan vào nhau, trôi nổi hệt như một nồi chè thập cẩm. Không có nam bắc đông tây, chẳng phân biệt trên dưới trái phải, Lý Thanh Vân đứng mà chẳng biết mình đang đặt chân lên thứ gì, cũng không tài nào biết mình đang đi hay đang đứng yên một chỗ. Cậu chàng chỉ biết hiện giờ mình đang ở một chỗ vô cùng quái dị, tựa như nơi này không chỉ có bề rộng, bề ngang, bề cao mà còn có một vài thứ khác, không ngừng vọt qua người cậu chàng.
Bấy giờ, được rảnh rỗi, cậu chàng mới lặp lại câu hỏi ban nãy:
“Ngươi là Kiếm Linh của Thạch Kiếm?”
“Xem như thế đi. Nói thật ta cũng chả biết tại sao mình lại xuất hiện trong thức hải của nhóc, chỉ biết là ta hiểu một hai về công dụng của thanh kiếm đá kia. Hơn nữa, ta và nhóc coi như là đồng căn đồng mệnh. Nhóc mà chết thì ta cũng ra người thiên cổ luôn. Hiểu vì sao ta phải cứu nhóc rồi chứ?”
Giọng nói kia đáp lại.
Tuy thứ này không có hình dáng, nhưng Lý Thanh Vân gần như vẫn có thể mường tượng được ra hình ảnh của một kẻ lưu manh chính đang thò tay móc mũi, gương mặt câng câng gợi đòn. Cùng hình tượng “thanh kiếm chấp pháp” của Thạch Kiếm khác nhau một trời một vực.
Trong tưởng tượng của Lý Thanh Vân, Thạch Kiếm nếu có Kiếm Linh chắc hẳn cũng là kiểu thanh niên nghiêm túc, mặt lạnh như tiền, hành xử sắt đá mới phải.
“Nơi này rốt cuộc là đâu? Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”
Lý Thanh Vân đưa mắt nhìn chung quanh, cố gắng tìm cách phân rõ phương hướng. Thế rồi, đột nhiên, đầu cậu chàng đau như muốn nứt, cảm giác nôn nao muốn mửa tựa như hải dương ập tới, bủa vây toàn thân, cực kỳ khó chịu. Giọng nói kia giống như cũng bị ảnh hưởng, vội vàng kêu lên:
“Mẹ nó! Muốn chết thì làm một mình đi, đừng lôi theo ông. Mau mau nhắm mắt lại!”
Lý Thanh Vân không dám không nghe, bèn vội vàng phong bế lục thức, không lí gì đến thế giới bên ngoài nữa. Bấy giờ, cảm giác nhộn nhạo trong người mới biến mất.
Bên tai vang lên tiếng thở phào, sau đó giọng nói bí ẩn lại lên tiếng:
“Mém chết. Tổ sư cha nhà mày! Chưa biết đâu vào đâu thì đừng có làm liều như thế! Mày là người chứ có phải thánh quái đâu mà bất tử bất diệt?”
“Xin lỗi. Vậy... rốt cuộc đây là đâu?”
“Đây à? Ờ... có thể gọi đây là Tuế Nguyệt Trường Hà. Hay nói chính xác hơn, là mảnh vỡ thế giới bị Tuế Nguyệt Trường Hà bao bọc, đang bị hòa tan. Thứ mà nhóc thấy có thể coi là ký ức của thế giới đã chết kia...”
Trong cả cuộc đời... có lẽ đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vân biết ba câu nói có thể chứa đựng được nhiều thông tin đến thế.
Cậu chàng chỉ thấy đầu nhức lên, muốn nổ tung, cảm giác đại khái cũng gần giống như ban nãy khi cậu chàng cố tìm cách phân biệt phương hướng trong không gian quái dị nọ.
Qua một lúc, Lý Thanh Vân cũng đã khôi phục hòm hòm.
Cậu chàng chỉnh lý lại những gì vừa thấy trong bí cảnh, đưa ra hỏi Kiếm Linh: