“Tạ sư tỷ, giờ tính sao?”
Mắt thấy quần hùng nhao nhao phóng lên không trung, vọt vào trong bí cảnh, Trương Mặc Sênh không khỏi thấy nóng ruột. Song, hiện giờ Tạ Thiên Hoa chưa lên tiếng, cậu chàng cũng không tiện tự tác chủ trương.
Lý Thanh Vân còn tưởng sư muội lo cho mình, bèn đứng dậy, co chân vung vẩy mấy cái, nhẹ giọng:
“Sư muội đừng lo, thương thế của ta đã hoàn toàn hồi phục rồi. Cho dù Tiết Lập Địa có sống lại cũng dám đánh một trận.”
“Sư huynh này... sư muội biết là anh muốn thể hiện với ý trung nhân, nhưng bốc phét thì cũng vừa vừa phai phải thôi.”
Đỗ Thải Hà ở bên cạnh nhắm chuẩn thời cơ, thọc cho ông sư huynh một nhát dao chí tử. Lý Thanh Vân lần nữa bị cô nàng đâm bị thóc, chọc bị gạo, mặt đỏ lên, vội vàng ho khan mấy tiếng, cười hề hề chữa ngượng.
Qua thời gian uống hết chung trà, Tạ Thiên Hoa mới thở ra một hơi.
Cô nàng tuy vẫn chưa hồi phục lại, cũng chưa suy đoán ra được cái gì, song cũng đã nhận mệnh. Chuyện bốn người bọn họ phải chui vào bí cảnh tìm đồ trả nợ cho Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh là chuyện ván đã đóng thuyền, không thay đổi được, có trốn tránh cũng chỉ tổ tự chuốc lấy họa.
Thành thử, Tạ Thiên Hoa bèn dặn ba người còn lại phải hết sức cẩn thận, sau khi tiến vào bí cảnh thì việc đầu tiên là tìm cho được đồng môn rồi làm gì thì làm. Ba người còn lại biết cô nàng dặn dò là có lý, nhao nhao gật đầu hứa hẹn.
Chớ thấy khi nãy ba sư huynh đệ đùa cợt nhìn như không tim không phổi, song trên từ Đỗ Thải Hà, dưới đến Lý Thanh Vân, đều có thể ý thức được chuyến hành trình bí cảnh lần này là một cái bẫy đối phương giăng ra đón bọn họ, có nói là thập tử vô sinh cũng không quá.
Thành thử...
Lúc này, ba người Lý Thanh Vân cực kỳ nghiêm túc.
Chợt, Đỗ Thải Hà lại lên tiếng:
“Không bằng chúng ta nắm tay nhau cùng tiến vào, như thế thì khó lạc nhau hơn.”
Tạ Thiên Hoa đỏ mặt cúi đầu, Lý Thanh Vân thì mặt nghệt ra như ngỗng ỉa. Duy chỉ có Trương Tiểu Thực Thần là vỗ tay đen đét, miệng khen hay liên thanh. Nhìn “tiểu sư đệ” lúc này, ba người Lý Thanh Vân không hẹn mà cùng nhớ đến một câu ông sư phụ nhà mình hay dùng...
Miệng như cái đít vịt.
Sau đó, tay trong tay, bốn sư huynh đệ cùng tiến vào bí cảnh ở Táng Thi đinh.
oOo
Lý Thanh Vân mở mắt, phát hiện mình đang một thân một mình đứng ở một nơi cực kỳ quái đản. Những căn nhà không xây kiểu viện tử, không chia gian, cũng chẳng có sân vườn gì, mà xây sát vách nhau, cái nào cái nấy đều trông như một cái hộp vuông vức quái đản.
Cửa chính của nhiều căn mở toang, bên trong có thể thấy được rất nhiều vật dụng quái dị. Từ quần áo kiểu dáng chỉ nhìn thôi là thấy ngượng nghịu khêu gợi, đến những cái bao hình vuông đủ màu sắc, những “quả bầu” trong suốt chứa đủ loại nước nhiều màu...
Ánh sáng phát ra từ những vật thể gắn trên tường, trên trần, phần lớn trông như một cây bổng ngắn, nhưng cũng có cái tròn như cái đĩa, vuông như cái khay, thật là đủ kiểu đủ loại, nhìn hoa cả mắt.
Đường cái ở nơi này trong mắt Lý Thanh Vân cũng vô cùng quái đản. Nó to, rộng gần gấp đôi đường lớn ở thành Cổ Long. Hai bên mép đường làm cao hẳn lên, không rõ xây như thế có tác dụng gì. Thỉnh thoảng, cậu chàng lại bắt gặp một chỗ hỏng, thủng toác ra một lỗ lớn.
Giữa các ngã tư, người ta trồng những cây cột sắt lớn, nhưng cứ nhìn cái thì thẳng thớm, cái thì cong vẹo chìa ra đến giữa đường thì Lý Thanh Vân đoán chừng tay nghề của thợ ở đây không được tốt cho lắm. Dọc theo con đường, người ta đội mũ giáp bóng loáng, không rõ làm từ vàng hay sắt, hai tay bắt lấy sừng của một con cơ quan thú quái lạ, không có chân mà lại dùng bánh xe để chuyển động. Xen lẫn trong dòng người là những cái “hộp” có gắn bánh xe, nhưng lại không thấy thú kéo đâu cả. Cả con đường vang lên đầy những tiếng “pim pim”, tiếng “vù vù” quái lạ mà Lý Thanh Vân chẳng tài nào luận ra được là do con yêu thú nào phát ra.
Cậu chàng cứ thế men theo đường mà đi, hi vọng có thể tìm thấy được đám đồng môn.
Người trên đường, cơ quan thú và hộp sắt nhao nhao phóng xuyên qua người cậu chàng, cứ như thể bọn chúng thực sự tồn tại còn Lý Thanh Vân chỉ là một hồn ma bóng quế. Điều này khiến cậu chàng cảm thấy bất an, bèn dùng khinh công, nhảy lên nóc những tòa nhà.
Trên đầu, xé qua biển mây, Lý Thanh Vân có thể trông thấy bóng dáng của một con quái điểu khổng lồ, riêng chiều dài cũng phải hơn mười trượng, sải cánh hai mươi trượng có dư. Lạ một nỗi là quái điểu không hề vỗ đôi cánh to lớn, cứ để thẳng tưng ra mà bay vèo vèo, hoàn toàn khác với cánh mà cô sư muội của Lý Thanh Vân phi hành.
Lúc này, nhìn đâu cũng thấy những thứ lạ lẫm mới mẻ khiến cậu chàng quả có hơi choáng trước lượng thông tin khổng lồ. Thứ duy nhất quen mắt Lý Thanh Vân thấy được, đó là trên tay những người đang đi bộ, ai cũng cầm một cái “điện thoại” trông giống hệt như thứ đang ở trong tay Nguyễn Đông Thanh.
“Lẽ nào... đây là Thiên Ngoại?”
Cậu chàng sực nhớ đến giả thuyết sư phụ mình hoặc là từ Thiên Ngoại mà đến, hoặc là mới trở về từ Thiên Ngoại, không khỏi liên hệ hai chuyện lại với nhau.
oOo
Sau đó mấy ngày...
Lý Thanh Vân tiếp tục lạc lối trong thế giới xa lạ.
Cậu chàng cứ lang thang hết từ nơi này đến chỗ khác, từ đông sang tây, từ nam đến bắc. Lúc thì theo một dòng người mặc những bộ quần áo quái lạ, tay cầm một cái hộp vuông chui vào những tòa nhà cao chọc trời. Khi thì ngồi lên một trong những cái hộp to, đi thẳng đến bên bờ sông.
Thuyền ở đây cũng quái dị chẳng kém. Toàn thân đúc từ kim loại, chẳng rõ làm cách nào hay dùng trận pháp gì mà nổi được trên mặt nước. Cũng không thấy mái chèo hay cột buồm, càng không thấy yêu thú kéo thuyền đâu, thế mà thuyền sắt vẫn rẽ nước phăm phăm tiến về phía trước.
Cậu chàng lại tạt vào một quán rượu, thấy gần trăm con người dán mắt vào những màn hình trình chiếu một trận “bóng đá”. Hai mươi người trưởng thành, thân pháp cũng chỉ gọi là tàng tàng bậc trung đuổi theo một trái bóng. Lý Thanh Vân chẳng rõ mấy cao thủ hạng ruồi này phô diễn khinh công có gì thú vị mà dân chúng có vẻ thích thú thế. Chỉ biết là, có lúc thắng xong, người ta đổ xô nhau ra đường hò hét chúc mừng, vui vẻ không khác gì lễ tết hội hè.
Sang đến ngày thứ bảy...