Trong lúc Trình Chân Kim hội binh chuẩn bị công sơn thì trên dưới núi Lệ Chi cũng bắt đầu bận rộn không ngừng.

Chuyện quân triều đình tụ hội hạ trại cách núi trăm dặm về phía nam, Cao Tử Trọng sớm đã cho trinh sát điều tra rõ ràng tường tận. Hay tin thành Bạch Đế cử người đến đánh, trong sơn trại có không thiếu lâu la bộ tốt khiếp vía hãi hùng, bất giác nhớ lại đoạn thời gian trước bị Hồ Ma Huyền Nguyệt đánh cho không thở nổi.

Nói theo kiểu của người hiện đại thì rõ ràng những người này đã bị thành chủ thành Bạch Đế đánh cho sang chấn tâm lý.

Đối với chuyện này, Phó Kinh Hồng mười phần bất đắc dĩ, nhưng lại lực bất tòng tâm. Ai bảo thằng cha cầm đầu bọn họ xuất trận, bị đánh cho thê thảm ôm đầu máu mà chạy mấy chục lần chính là hắn?

Bây giờ họ Phó muốn động viên mọi người, trấn an nhân tâm cũng tự cảm thấy lời nói của bản thân không có chút trọng lượng nào.

Hết cách, Phó Kinh Hồng đành phải một mặt gọi người tập hợp bộ tốt trong núi, mặt khác lại đến nhờ Lâm Thanh Tùng và Đặng Tiến Đông nói hộ. Trận chiến vừa rồi, hai người này một đi sứ Man Quốc, dẫn một đội viện binh tộc Thiên Thù về giải vây cho Lệ Chi Sơn. Người còn lại dùng một thanh ngân côn lần lượt chiến bốn tướng của quân Đại Việt, hơn nữa chưa từng thua một lần.

Uy vọng ở Lệ Chi sơn có thể không cao sao?

Có hai người Lâm, Đặng đứng ra giải thích rằng quân triều đình tuy đông người, nhưng ắt là chưa kịp chuẩn bị lương thảo, tạm thời không thể nào tấn công Lệ Chi sơn được, bấy giờ lòng người mới ổn định lại.

Đương nhiên...

Cao tầng núi Lệ Chi thì lại tuyệt đối không thả lỏng như đám bộ tốt, lâu la.

Kể từ lúc đánh bạt được Trình Chân Kim, Cao Tử Trọng một mặt tiếp tục luyện binh, mặt khác lại phái người tiến vào Táng Thi đinh tìm đến Thấp Cương hỏi mua lương thảo, chuẩn bị đồn lương kháng chiến trường kỳ.

Quần Anh đường...

Bấy giờ, cao tầng của Lệ Chi sơn chính đang đứng vây quanh một sa bàn rộng lớn, bên trên mô phỏng lại địa hình phương viên ngàn dặm quanh núi Lệ Chi mà tranh luận kịch liệt. Đặng Tiến Đông đưa tay, chỉ hướng một đám cờ trắng trên sa bàn, nói:

“Triều đình Đại Việt lần này hưng sư động chúng, có vẻ thề phải tiêu diệt chúng ta, không để núi Lệ Chi có thời cơ quật khởi. Hiện giờ vận lương quan còn chưa đến nơi, lương thảo có hạn, nên chúng ta mới chưa phải gặp cảnh binh lâm thành hạ.

“Theo tại hạ thấy, bị động chờ ở đây chẳng bằng chủ động xuất kích?”

Gã chỉ về một con đường mòn ở phương nam, nói:

“Lệ Chi sơn có Chu lão tướng quân, vận lương quan chắc chắn sẽ không dám bay trên trời làm bia tập bắn. Như vậy, lương thảo từ châu Hỷ Phượng ắt phải đi qua con đường này bắc thượng. Không bằng để tại hạ một mình một ngựa ra ngoài, chặn đánh đường lương thảo này. Như vậy, cho dù đối phương có được tiếp viện từ Bạch Đế mang đến đi nữa thì cũng không đủ để đánh lâu dài với chúng ta.”

Chuyện Nguyễn Đông Thanh là quan chưởng ấn của thành Bạch Đế cao tầng của Lệ Chi sơn đều đã tỏ tường. Hiện giờ, tuy người biết Lệ Chi sơn thực ra là do một tay Nguyễn Đông Thanh bồi dưỡng ngoại trừ Lâm Thanh Tùng và Phó Kinh Hồng chỉ có Đặng Tiến Đông, nhưng Chu Văn Võ và Cao Tử Trọng đều cảm thấy không nên chọc vào vị Bích Mặc tiên sinh kia thì hơn.

Thành thử, lương thảo tiếp tế từ phía đông tiến đến, bọn họ không thể ngăn được.

Chỉ có thể đưa tầm mắt về phương nam.

Lâm Thanh Tùng nói:

“Hiện giờ chủ soái của đối phương là Trình Chân Kim. Kẻ này uy dũng, nhưng cũng tự ngạo kiêu căng. Hắn lúc này hẳn nhiên cho rằng cả Lệ Chi sơn ngoại trừ Đặng tướng quân không ai là đối thủ của mình. Chỉ cần hắn im lặng, Đặng tướng quân cũng chỉ có thể tĩnh quan kỳ biến, tọa trấn núi Lệ Chi. Như vậy, cơ hội để chúng ta chặn được vận lương quan vẫn là rất lớn.”

Chu Văn Võ vỗ bàn, khen:

“Hay! Binh dã, quỷ đạo dã, nói chính là như thế này!”

Cao Tử Trọng nói:

“Chuyện nãy vẫn còn phải bàn lại. Triều đình nếu đã có quyết tâm tốc chiến tốc thắng, sớm ngày tiêu diệt Lệ Chi sơn thì chắc chắn sẽ biết tầm quan trọng của vận lương quan lần này. Dù sao, Trương Hạc, Lý Huyền Cơ có ai mà lại là hạng vô danh? Cao mỗ chỉ sợ Đặng tướng quân đi ra ngoài trúng phải mai phục thì thật là lành ít dữ nhiều.”

“Chính thị. Lời nói của Cao tướng quân, Phó mỗ rất tán đồng.”

Phó Kinh Hồng vốn cũng cảm thấy chiêu chủ động xuất kích của Đặng Tiến Đông là nước cờ quá hiểm, trong lòng không thích lắm. Ngặt nỗi hiện giờ ở chỗ này vô luận là tài trí hay võ công thì hắn đều là kém nhất, thành thử không tiện mở miệng một mình, sợ rằng không ai ủng hộ.

Phó Kinh Hồng cũng biết, lấy tài đức của chính hắn còn không đủ để thu phục đám người Lâm, Đặng, Cao, Chu. Có được ngày hôm nay hết thảy đều nhờ vào Lôi Tổn sắp đặt, vào Nguyễn Đông Thanh. Thành thử, sâu trong nội tâm, lúc bàn bạc quyết sách Phó Kinh Hồng đều mơ hồ có một loại tự ti.

Nhưng Cao Tử Trọng vừa lên tiếng, quả thật là đã giải vây cho Phó Kinh Hồng.

Lâm Thanh Tùng nói:

“Chuyện này hai bên đều tỏ tường, vậy thì chỉ có thể chơi dương mưu. Chúng ta cần thời gian, đối phương cần lương thực. Trận này không thể không đánh.

“Nếu đã không tránh được, thì chỉ có thể làm hết sức. Ngoại trừ Đặng tướng quân, tại hạ quả thật không nghĩ ra được người thứ hai có thể bị triều đình mai phục mà còn có thể trốn thoát.”

“Chuyện này...”

Không thể không nói.

Sau khi được Lâm Thanh Tùng phân tích thiệt hơn, Phó Kinh Hồng và Cao Tử Trọng đều động tâm.

Chủ yếu là bọn họ quả thật không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Binh Trung Hiệp Cao Tử Trọng, một trong tứ mãnh khuyển Quan Lâm, đương nhiên là hiểu triều đình Đại Việt không đơn giản, người tài rất nhiều. Hồ Ma Huyền Nguyệt, Đồng Quang Vinh, Trương Hạo Trương Hạc đều không phải hạng qua loa. Chẳng qua là mấy năm gần đây, bị uy phong của một mình Lý Huyền Thiên khỏa lấp mà thôi.

Nếu như bị động phòng ngự, cho dù lấy tài luyện binh của y cũng không tự tin là có thể chống đỡ được những người này liên hợp.

Phó Kinh Hồng cũng vậy.

Thú thực mà nói, hắn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc vị đầu sỏ thật sự đằng sau Lệ Chi sơn – Nguyễn Đông Thanh – đang mưu tính chuyện gì. Một mặt thì giúp bọn hắn gây dựng cơ nghiệp, dựng cờ khởi nghĩa. Mặt khác lại giúp Đại Việt trù bị quân lương, tiến đánh bọn hắn? Chẳng nhẽ là rảnh rỗi sinh nông nổi nên bày trò cho vui, tay trái đánh tay phải, hay thực sự là bất đắc dĩ mới phải xuất thủ?

Phó Kinh Hồng thở dài, cảm thấy bản thân quả thật quá khó khăn...

Muốn đón ý nói hùa, phối hợp với cấp trên, ngặt nỗi thượng cấp hết lần này đến lần khác lại là kẻ có tư duy của người giời.

Song, cũng giống Cao Tử Trọng, Phó Kinh Hồng quả thật cũng cảm thấy không còn cách nào tốt hơn. Vô luận là trường hợp nào thì Nguyễn Đông Thanh chắc chắn cũng sẽ không xuất thủ cứu sơn trại.

Thành bại của núi Lệ Chi hoàn toàn phải dựa vào mấy người bọn hắn.

Cuối cùng...

Phó Kinh Hồng đứng dậy.

Những lúc như thế này, kẻ làm thủ lĩnh phải thẳng thắn dám nghĩ dám làm, không thể lần lữa không quyết.

Phó Kinh Hồng tự thấy so với những Lâm Thanh Tùng, Đặng Tiến Đông thì bản thân chỉ có thể gọi là văn dốt võ nát. Nhưng vào lúc này, bảo hắn làm một thủ lĩnh hợp cách, hắn vẫn có thể làm được.

“Cứ quyết như thế đi.”

oOo

Doanh trại Đại Việt...

Thầy đồ ở cánh quân Chiết Kích – Trương Do Cơ cũng phân tích:

“Chính vì nguyên cớ này, đối phương ắt hẳn sẽ rời khỏi Lệ Chi sơn tự mình chặn đánh quan vận lương. Nếu như chúng ta tương kế tựu kế, Trịnh tướng quân làm tiên phong, Vân lão tiên sinh điều binh khiển tướng công sơn thì lo gì núi Lệ Chi không thất thủ?

“Một chút lương thảo, cho Đặng Tiến Đông cũng được. Nếu như có thể tốc chiến tốc thắng, vậy thì phe ta chỉ cần lương đủ ăn vài ngày, gót sắt đã đạp nát sơn môn. Lệ Chi Sơn mà mất, số gạo kia coi như là tặng Bạch Mã Hầu mang về cúng cụ cũng được.”

Hoàng Thanh Nhàn thấy trung niên này phân tích có lý có cứ, chi tiết tỉ mỉ mười phần, cũng có chút ngỡ ngàng.

So sánh với những gì y thị được nghe từ Lý Thanh Vân.

Kiêu dũng thiện chiến, tân tinh tiểu tướng, thế nhưng không có tài thống soái, ánh mắt thiếu bảy phần cay độc của kẻ cầm binh. Có thể xông đến trước trận giết địch, thích hợp làm hiệp khách lãng du, không phải hạt giống phong hầu bái tướng.

Xem ra, Trương Do Cơ trừ chữ nghĩa ra, không dạy được cái tên Xích Hiệp kia bao nhiêu bản lĩnh.

Vân Tiêu Mạc vuốt râu:

“Không ngờ địa phương nhỏ như Chiết Kích lại ẩn giấu một nhân tài như Trương lão đệ. Xem ra quả là núi không tại cao, có tiên thì nổi danh. Nước không tại sâu, có rồng thì có linh.”

Trương Do Cơ chắp tay, cười:

“Cơ thành khí muộn, nửa đời chỉ biết đọc sách suông. May mắn được Linh vương tiến cử, châu chủ đoái thương, mới có bình đài mà thi thố bản lĩnh một phen. Cũng chỉ là một kế nhỏ mà thôi.

“Lâm Thanh Tùng thạo khẩu tài, thiên về nội chính, Cao Tử Trọng lành nghề dụng binh, nhưng bụng không đủ mưu. Đặng Tiến Đông, Chu Văn Võ, Phó Kinh Hồng đều chỉ có thể khoe cái dũng của hạng thất phu. Lệ Chi sơn không có ai xứng gọi là danh sĩ, phen này há lại không trúng kế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play