Nếu là ngày thường, chưa chắc Lý Thanh Vân đã cân nhắc tỉ mỉ được đến thế.

Nhưng khi nãy Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh bộc phát khí tức, chẳng những làm Thạch Kiếm có phản ứng, mà còn khiến cậu chàng bất giác nhớ đến lúc Hồng Vân nổi nóng. Thế là, Toái Đản Cuồng Ma không khỏi có chút thần hồn nát thần tính, chuyện từ xưa xửa xừa xưa cậu chàng cũng lôi ra liên hệ với nhau.

Các chủ Thiên Cơ các cười, nói:

“Câu hỏi này nếu là ngày thường ắt hẳn phải khiến Lý thiếu hiệp tốn ba bốn mỏ đồng mới có thể mua được. Nhưng thôi, ai bảo tại hạ đã hứa với các vị kia chứ? Huyền Hoàng giới này có tam đại quan, quan trong quan tài, các vị đã biết chưa?”

Gã nói đến đây, thoáng ngừng lại, thấy bốn sư huynh đệ tính cả Tạ Thiên Hoa đều lộ vẻ kinh ngạc ngờ vực thì mới tiếp:

“Sơn Táng – Tiên Nhân Mộ - nằm ở Cô Sơn. Thủy Táng – Mẫu Hà Trủng – thì nằm ở đoạn sông Ngân Hà đổ vào Lãnh Kính Hồ. Cuối cùng, Nhân Táng – Huyền Thiết Quan – chính là nằm ở ải Quan Lâm. Tương truyền trong tam đại quan trấn yểm ba đại quỷ, nếu thả ra có thể khiến sinh linh đồ thán, thây nằm vạn dặm. Trương Tiểu Thực Thần thân là người Tề, hẳn đã được nghe kể năm xưa Nghiêm Hàn ném xác lấp hồ, có hai quỷ vương xuất hiện, khiến cả một dải thôn xóm quận huyện chung quanh không ngày nào yên.”

Y kể đến đây thì ngừng lại, cảm thán một phen, dường như đang nhớ lại thảm cảnh nhiều năm trước ở Lãnh Kính Hồ.

Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh nâng chén, nhấm một ngụm cho thấm giọng, lại kể:

“Đạp vào Vụ Hải, nói chỉ mạnh hơn ngũ cảnh một chút cũng đúng, có uy năng lay trời chuyển đất cũng chẳng sai. Một khi cường giả cấp bậc này nhúng tay, khó tránh thế lực các phương làm một chút thủ đoạn, khiến thật giả lẫn lộn.

“Đến lúc ấy, cao thủ tầm cỡ Tạ đại hiệp nhúng tay, ắt sẽ tạo thành cảnh thây chất thành đồng máu chảy thành sông. Chính vì e ngại trấn yểm bị oán khí chồng chất xâm nhiễm mà mất linh, thế nên các phương thế lực mới có thỏa thuận không để cường giả Vụ Hải nhúng tay tham chiến vào ba chỗ này. Nếu như cửu cảnh vẫn còn, thì có lẽ không cần phức tạp đến thế.”

Nói xong, các chủ Thiên Cơ các lại nhoẻn miệng cười, nhìn về phía Lý Thanh Vân:

“Không biết câu trả lời này của tại hạ có đủ khiến Lý thiếu hiệp hài lòng hay không?”

Lý Thanh Vân chưa nói, Tạ Thiên Hoa đã âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ xem ra cái vị Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh này làm người cũng không thành thật gì cho cam.

Thế mà cố tình sử dụng lỗ hổng trong thỏa thuận khi trước, bắt nạt ông sư huynh nhà mình.

Tuy mới đầu không phân tích kỹ, thì quả thật các chủ Thiên Cơ các giải thích cặn kẽ tường tận vô cùng, từ lịch sử đến truyền thuyết đều kỹ càng từ chân tơ kẽ tóc. Nhưng nghe kỹ, thì lại phát hiện những thứ này đều là “tương truyền”, là “suy nghĩ của các phe thế lực” mà không phải thực tế.

Đương nhiên...

Những lời này hẳn cũng không phải lời giả dối, bằng không lời thề với thiên đạo còn ở đấy, cho dù là Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh muốn phủi sạch cũng phải mất một lớp da.

Không nói dối, cũng không tiết lộ sự thật cho Lý Thanh Vân.

Người đặt câu hỏi tiếp theo là Đỗ Thải Hà.

Cô nàng bước lên một bước, nghĩ nghĩ một hồi, rồi hỏi:

“Dám hỏi các chủ, ngày trước ở thành Bạch Đế tiểu nữ đã từng gặp một người quen cũ, sau đó bị đưa vào huyễn cảnh kém chút thì mất mạng. Có người quen nói đây là thủ đoạn của tộc Mộng Yểm Thụ Tinh ở cực tây Huyền Hoàng giới. Rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Các chủ Thiên Cơ các lần này không vội lên tiếng trả lời, mà lấy một miếng ngọc truyền âm ra, đưa thần niệm vào đó.

Bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân nhìn cảnh này mà giật mình. Phải biết, Táng Thi đinh hiện giờ trên danh nghĩa là địa bàn của Hải Thú, không thuộc về lục quốc. Vừa tiến vào đây, ngọc giản truyền âm không thể dùng được, truyền tống cũng không thể vào – ra, quả thật là tường đồng vách sắt, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Mới sáng sớm hôm nay, Lý Thanh Vân còn phải phi ra khỏi Táng Thi đinh mới có thể sử dụng ngọc giản truyền âm thông báo chuyện Hàn gia và đại Tề có động thái khác thường cho Kiếm Trì.

Thế mà, Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh lại ngang nhiên lấy ngọc giản truyền âm ra dùng cho bốn người bọn họ xem.

Đương nhiên, cũng không ai dại gì mở miệng hỏi.

Chỉ cần Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh ném một câu “đây là câu hỏi kế tiếp phải không” về, bốn người cũng lại chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu đã sớm biết, hà tất còn phải tự chuốc khổ sở vào người?

Không rõ y nói chuyện gì với ai.

Chỉ biết là sau thời gian uống hết chén trà, các chủ Thiên Cơ các mới thả miếng ngọc trong tay xuống, chậm rãi mở miệng:

“Đích thị là thủ đoạn của Mộng Yểm Thụ Tinh tộc, nhưng lại không phải do thụ yêu trong tộc đích thân sử dụng. Đương nhiên, loại thủ đoạn nghịch thiên đến mức này cực kỳ tốn kém, không thể tùy tiện sử dụng. Theo như đại sư trong chủ các phân tích, kẻ đứng sau giật dây khó mà sử dụng thêm một lần nữa.”

Tạ Thiên Hoa nghe y giải thích, toàn bộ lực chú ý tập trung vào câu cuối cùng.

Mà trọng điểm, lại là mấy chữ “theo như đại sư trong chủ các phân tích”.

Bổn cũ soạn lại, chỉ trong chưa đầy một khắc mà một vở kịch diễn đến tận hai lần. Càng đáng giận hơn, ấy là Tạ Thiên Hoa dẫu biết rõ đối phương giở thủ đoạn, nhưng lại không thể làm gì.

Thực tình mà nói, kể từ khi rời khỏi biển trúc, bái vào môn hạ Bích Mặc tiên sinh đến nay, người có thể khiến cô nàng thua một cách toàn diện ít càng thêm ít. Tu vi cao hơn thì trí kế không bằng, mưu lược hơn thì chiến lực lại thua kém. Thành thử, Tạ Thiên Hoa cho dù đối mặt với cường giả Vụ Hải như ý thức của Nhậm Ngã Cuồng hay mưu kế tầng tầng của đám Cửu Liên Vương, Hàn gia, Đại Tề, “Lôi Tổn” đều không sợ hãi.

Duy chỉ đứng trước Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh là cô nàng cảm thấy bất lực sâu đậm.

Đỗ Thải Hà hỏi xong, gật đầu một cái coi như cảm ơn.

Cuối cùng, là câu hỏi của Trương Mặc Sênh.

Cũng may trước khi đến Thấp Cương, được Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh cho mời, bốn người cũng đã có cơ hội chuyện trò bàn bạc, trao đổi những gì mắt thấy tai nghe kể từ khi nhập ngũ. Thành thử, tuy từ đầu tới giờ, sư huynh đệ bốn người chưa từng truyền âm với nhau lấy một câu nửa chữ, nhưng câu hỏi đặt ra đều là những nghi vấn lớn chưa có lời giải trong lần nhập ngũ này.

Đương nhiên...

Bốn người, bao gồm cả Lý Thanh Vân, không ai bảo ai đều đạt thành hiệp nghị không trực tiếp hỏi Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh những vấn đề tày trời như kẻ đứng sau màn nhắm vào bọn họ là ai, kẻ nào đã giật dây Hải Thú, Vương Thú là thứ gì.

Bách Hiểu Sinh có chịu trả lời không còn chưa biết, nhưng giả sử y và Thiên Cơ các cũng có một phần trong chuyện này thì làm thế chẳng khác nào đánh rắn động cỏ, là hạ hạ sách.

Không thể không nói.

Đối với một thế lực chưởng khống phần lớn tình báo lớn nhỏ của toàn bộ Huyền Hoàng giới như Thiên Cơ các mà nói, có hành động hay mưu đồ nào bọn hắn không tham gia được? Chính Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh cũng thò một chân vào những chuyện kia cũng chưa biết chừng,

Trương Mặc Sênh hỏi:

“Các chủ, dám hỏi ngài một câu: Mộng Huyễn Sâm Lâm vì sao mà hình thành, Phật môn cớ gì bỏ đất tổ tiến về phía đông?”

Chuyện này từng được Liễu Ân nhắc tới, nhưng chính lão cũng không rõ đầu đuôi ngọn nguồn thế nào. Hiện giờ, bốn người bọn họ vừa phải đối mặt với một Phật môn vừa bị sư phụ nhà mình dằn mặt, vừa phải đề phòng một thế lực có thể sử dụng thiên phú của Mộng Yểm Thụ Tinh tộc. Cậu chàng cảm thấy, hỏi ra được một chút nội tình của hai phe chắc hẳn là không thiệt thòi vào đâu được.

Các chủ Thiên Cơ các bèn nói:

“Chuyện này phải kể từ Hộ Thiên Chi Chiến một vạn năm trước. Thế Tôn lãnh đạo phe Phản Thiên, bản thể của y là một cái cây khổng lồ ngọn nhúng vào nhân quả – tuế nguyệt lưỡng hà, rễ chạm tới chín tầng địa phủ, tục xưng là Thiên Trụ Thụ.

“Thế Tôn chiến bại, Thiên Trụ Thụ cháy thành tro tàn rải xuống Huyền Hoàng giới. Một phần hóa thành Lục Trúc Hải, nơi rễ cây từng chiếm cứ biến thành Đình Chiến Trạch. Một phần khác thì rơi xuống mảnh đất phía tây Hoàng Liên sơn mạch, tạo nên tộc Mộng Yểm Thụ Tinh.

“Thiên đạo trọng thương, nửa sau con đường tu hành sập xuống thành Vụ Hải, khi đó thế lực lớn nhỏ ở Huyền Hoàng giới không đâu là không bị ảnh hưởng nặng nề. Thần thông mất linh, cảnh giới không đầy đủ, chiến lực đại giảm bảy tám thành. Mộng Yểm Thụ Tinh thừa cơ đó phát triển, Phật môn đại chiến với thụ tinh hơn hai ngàn năm. Cuối cùng, Phật môn bị áp đảo phải bỏ cả đất tổ, chạy đến phía đông Hoàng Liên sơn mạch lánh nạn.”

Nói xong, Bách Hiểu Sinh cũng không hỏi Trương Mặc Sênh có hài lòng với câu trả lời của mình không nữa. Y thản nhiên phất áo một cái, ra hiệu đuổi khách.

Bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân cũng không muốn ở đây dây dưa với gã thêm chút nào nữa, bèn cúi đầu chắp tay, cáo từ trở về nhà trọ. Cả đám sư huynh đệ đồng môn tuy đều là kẻ tài cao gan lớn, dám nghĩ dám làm thật. Nhưng mặt đối mặt với các chủ Thiên Cơ các cực kỳ bí ẩn, hơn nữa vô luận là trí kế, quyền lực hay tu vi đều hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần...

Nói không áp lực mới là lạ.

Bốn người được Tô Nghiên Đình đưa về nhà trọ, nghỉ ngơi một ngày, sau đó bắt đầu trù bị cách đánh lén Tiết Lập Địa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play