“Yêu cầu?”
Lý Thanh Vân cau mày, nhẹ giọng nhắc lại lời của đối phương.
Bốn người bọn họ tuy cũng tính là thiên tài mới nổi trong thế hệ trẻ, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi. Lấy thân phận và sức ảnh hưởng của Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh, chỉ cần y nói một câu, trên đời lại có bao nhiêu cường giả chen nhau vỡ đầu đến hỗ trợ?
Có một yêu cầu gì lại cần bốn sư huynh đệ bọn họ tới thực hiện?
Bấy giờ, Tạ Thiên Hoa mới lên tiếng:
“Các chủ, thứ cho tiểu nữ vô lễ. Gia sư đối với chúng ta có ân tái tạo. Nếu là ngài muốn chúng ta phản bội sư môn thì hiện tại có thể động thủ.”
Ba người còn lại nghe thế cũng đã đoán ra được ý nghĩ của sư muội, sư tỷ nhà mình.
Không sai, bọn sư huynh đệ muốn thực lực không có thực lực, cần ảnh hưởng không có ảnh hưởng. Thế nhưng bọn họ quả thực có một thứ mà đám cường giả đỉnh cao kia không có: thân phận. Bốn người là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh.
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh này cố tình thiết kế nơi mình ở cơ hồ như hoa trong gương, trăng trong nước với Lão Thụ cổ viện, ẩn ẩn có ý tranh phong một phen. Liệu thứ hắn muốn có phải là đào góc tường, đoạt đệ tử của Nguyễn Đông Thanh về dạy dỗ?
“Bốn người các ngươi đánh lại ta sao?”
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh cười lạnh một tiếng, tức thì trong tiểu viện, một loại uy áp khủng khiếp dần dần dâng lên, đè ép về phía bốn sư huynh đệ. Ngoại trừ Lý Thanh Vân, ba người còn lại đều cảm thấy tức ngực, khó thở, như một đứa bé bị đặt tám cân gạch lên người vậy. Từng nhánh cây ngọn cỏ, từng cái cốc cái bàn trong viện lúc này cũng hé lộ phong duệ. Vô luận là một khóm cỏ dại đều là linh dược hiếm thấy, một chén trà cái ghế cũng đều là thần khí hiếm gặp ở đời.
Hàng ngàn hàng vạn cỗ khí thế đè ép tới, cơ hồ hóa thành một đại dương muốn nhấn chìm bốn người Lý Thanh Vân.
Thế nhưng, càng đáng sợ hơn, chính là khí thế của Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh.
Ba người Tạ Thiên Hoa bị ép không thở nổi, đầu cũng khó ngẩng lên được thì không nói. Có thể là nhờ Thạch Kiếm bảo hộ, Lý Thanh Vân hiện giờ vẫn có thể đứng thẳng, nhìn chòng chọc về phía đối thủ không dám chớp mắt, chẳng dám thở mạnh.
Khí tức của Bách Hiểu Sinh cổ xưa, hạo đãng, khiến cậu chàng vô cùng kiêng dè sợ sệt một cách bản năng.
Hệt như khi Hồng Vân tiên tử nổi giận.
Bấy giờ, Lý Thanh Vân bất giác nhớ đến Hàn Giáng Tuyết – các chủ Thiên Cơ phân các thành Tây An. Từ xiêm y phục sức, kiểu tóc trang điểm cơ hồ đều không khác gì Hồng Vân.
Vốn chuyện đã gần hai năm trước, bốn sư huynh đệ vì bận bịu học bản lĩnh của sư phụ nên đã tạm gác việc này lại phía sau đầu. Thế nhưng hôm nay, đối mặt Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh, ký ức phủ bụi về hành trình Võ Bảng Hội ngày đó lại lần nữa trở nên sáng tỏ.
Theo đó, những nghi hoặc sớm đã không được chú trọng cũng lần nữa quay về.
Lý Thanh Vân trông sư muội, sư đệ bấy giờ đầu đầy mồ hôi, đều đang cắn răng gắng gượng chống đỡ uy áp. Thế là, cậu chàng cũng tạm thời dằn những nghi vấn này xuống, nghiêm túc nhìn đối phương, nói:
“Không đánh thắng được. Nhưng không có nghĩa là bọn ta sẽ không phản kháng.”
“Ồ?”
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh cười nhạt, trên trán đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình kiếm màu xanh biếc, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Thế nhưng, đối với Lý Thanh Vân lúc này mà nói, uy áp đè lên người cậu chàng cơ hồ trong nháy mắt nặng gấp đôi. Cậu chàng không kịp đề phòng, hai đầu gối không kịp tụ lực đã bị đánh gập lại, nện thẳng lên nền đất.
Trong thức hải, Thạch Kiếm cơ hồ cũng nhảy lên một cái, nhưng rất nhanh đã an ổn lại như trước.
Bấy giờ, cậu chàng cũng không cách nào ngẩng đầu, thành thử cũng không thấy được một nét thất vọng thoáng xẹt qua trong đôi mắt của Bách Hiểu Sinh. Chỉ nghe y cười khẽ, phất tay một cái, nói:
“Tốt. Không đùa đám trẻ ranh các người nữa. Lần khảo nghiệm này của bản các chủ bốn người các ngươi xem như là thông qua, xứng đáng làm đệ tử của y.”
Lời vừa dứt, toàn bộ uy áp đang chồng chất trên người bốn sư huynh đệ cơ hồ là bốc hơi vào hư không ngay lập tức. Tiểu viện nơi gã đang ngồi cũng thoắt cái lấy lại vẻ bình phàm đơn sơ ban đầu, nhìn không ra được một chút manh mối nào.
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh nâng chén trà, nói:
“Bốn vị có thể yên tâm, yêu cầu của ta chắc chắn không khiến các vị làm ra chuyện gì bất lợi với sư môn. Ta cũng có thể trả tiền công trước, cho mỗi người một câu trả lời. Hai chuyện này bản các chủ cũng có thể thề với thiên đạo sẽ không nói nửa lời dối trá. Thế nào?”
“Các chủ... vẫn là nói yêu cầu của ngài trước đi. Một câu trả lời của Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh giá trị liên thành, nếu như không biết phải trả giá cái gì, bốn người chúng ta quả thật là không dám gật bừa.”
Tạ Thiên Hoa phủi áo, lảo đảo đứng dậy.
Lời Bách Hiểu Sinh nói cũng không phải là để bọn họ hỏi y, mà là y sẽ trả lời bốn người mỗi người một câu hỏi. Tuy thoạt nghe tưởng như là giống nhau, kỳ thực khác biệt tưởng như trời với vực.
Một đằng chỉ là cơ hội... một cơ hội được đến trước mặt các chủ Thiên Cơ Các đặt câu hỏi. Nếu Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh không biết, hoặc không muốn trả lời, vậy thì coi như hoài công vô ích. Thế nhưng, nếu được chính miệng y hứa cho một câu trả lời thì lại không giống.
Cho dù chẳng may hỏi một vấn đề các chủ Thiên Cơ Các không đáp được, hoặc không muốn đáp, thì có thể đổi một câu khác. Mãi đến khi nhận được một đáp án từ miệng Bách Hiểu Sinh mới thôi.
“Cũng được.”