Hôm nay là giỗ tổ, đăng thêm 1 chương cho bà con!
Bấy giờ...
Lý Thanh Vân đột nhiên nghiêng người sang một bên, thò tay giữ chặt lấy báng thương. Tay còn lại của cậu chàng theo đó đánh ra, nhắm ngay trán của đối thủ.
Chợt, cổ tay Lý Thanh Vân nhói lên một cái, đã trúng phải một cước của đối thủ.
Ngọn cước không mang theo bao nhiêu chân khí, nhưng thủ đoạn đả huyệt tỏa mạch thì lại cao thâm vô cùng. Cậu chàng kém chút thì bị đánh tê liệt một cánh tay, vội vàng thu lại thế công, lách mình lui về phía sau.
Sàn nhà nơi Lý Thanh Vân vừa đứng bấy giờ đã bị một ngọn thương xuyên thủng, gỗ vụn bắn tung lên không trung.
Trương Mặc Sênh bấy giờ rút đao ra, muốn sử dụng Nghênh Phong Bách Đao Trảm trợ giúp Lý Thanh Vân một tay. Đỗ Thải Hà cũng rút ra mấy lá bùa, mắt thấy chỉ cần một hơi thở là có thể khởi trận, vây cô gái họ Tô vào giữa.
Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa đã đưa tay, ngăn cản hai người can thiệp.
Tiểu Thực Thần thấy vậy, không khỏi nóng ruột, vội vàng lên tiếng:
“Nhị sư tỷ, đừng nhìn tu vi của Tô Nghiên Đình chỉ là nhất cảnh mà lầm tưởng ả dễ đối phó. Nếu chúng ta không can thiệp, chỉ sợ là đại sư huynh nguy mất!”
Đỗ Thải Hà cũng gật đầu.
Tuy không rõ vì sao tu vi của đối thủ chỉ thể hiện ra là nhất cảnh, nhưng trực giác vẫn cảnh báo cô nàng rằng thiếu nữ họ Tô này cực kỳ nguy hiểm. Loại cảm giác này chỉ xuất hiện một lần rất lâu trước đây, vào cái đêm con quỷ đói đến thảm sát làng của Đỗ Thải Hà.
“Không cần lo quá. Tô cô nương không sử dụng Xích Sắc Thần Quang, chắc hẳn là không có ác ý. Tiểu nữ nói có đúng không?”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, giải thích.
Tô Nghiên Đình và Lý Thanh Vân giao thủ thêm mười chiêu.
Chiết chiêu, phá chiêu, ngươi tới ta lui, người công ta thủ, cứ thế tuần tự, so tài một cách thuần túy. Luận chiêu số thiên hoa loạn trụy, tư tưởng thiên mã hành không, Tô Nghiên Đình hơi thua một bậc. Thế nhưng nếu so biến hóa thuần thục, thì Lý Thanh Vân mới là kẻ kém một phân.
Cuối cùng...
Trao đổi hai mươi chiêu, Tô Nghiên Đình mới thu thương về, nói:
“Có thể trưởng thành được đến mức này, xem ra cũng xứng đáng với tâm huyết của cục băng kia. Thế nhưng, muốn thắng Lý Thanh Minh vẫn chưa đủ. Một năm tới đây còn phải cố gắng nhiều đấy lão đệ à...”
“Cô nương biết gia tỷ?”
Lý Thanh Vân thấy ánh mắt của đối phương trở nên nhu hòa hơn trước, cũng thở phào thu tay.
Tuy chỉ là chiết chiêu so tài, thế nhưng vừa rồi cậu chàng cũng phải gánh chịu áp lực không nhỏ. Chiêu số của Tô Nghiên Đình tuy không đa dạng như võ công cậu chàng lấy trong bốn bộ tiểu thuyết ra, nhưng biến ảo linh hoạt, mỗi lần ra tay đều cực kỳ hiệu quả.
Cục băng mà Tô Nghiên Đình nhắc tới, cậu chàng có thể đoán được chính là người chị cùng cha khác mẹ của mình – Quan Hạ Băng.
Tô Nghiên Đình nói:
“Năm xưa ở Võ Bảng Hội từng đánh với Hạ Băng một chầu. Nhân đó giữa chúng ta cũng có hẹn ước thi xem rốt cuộc Tĩnh Hải quân của cô ta danh mãn thiên hạ trước nhất, hay Hậu Kiều quân của ta uy chấn bát hoang sớm hơn, xem như một loại tái chiến. Đoạn thời gian trước cục băng kia bại trong tay Lý Thanh Minh, ta cũng đích thân tìm y lĩnh giáo một phen.”
Ngừng một chốc, nàng ta lại hỏi:
“Muốn biết kết quả?”
“Hẳn là Tô tiểu thư bại.”
Lý Thanh Vân bình thản lên tiếng, ngữ khí đạm nhiên.
Tô Nghiên Đình nói:
“Đã biết như thế, Thiên Kiêu Chiến một năm sau vẫn có lòng tin đánh với hắn một trận?”
“Trận này ắt phải đánh. Cho dù không vì bản thân, cũng phải đánh vì sư phụ.”
Cậu chàng nói câu này, ngữ khí đã không còn vẻ bình đạm thản nhiên khi nãy nữa, mà chứa đầy quyết tâm, như đinh đóng cột. Hai mắt Lý Thanh Vân lúc này trong veo, hoàn toàn không có một chút cảm xúc dư thừa nào cả, không sợ hãi, cũng không kiêu ngạo, không phẫn nộ vì đối phương vô sỉ lấy thầy đồ của mình làm con tin, cũng không thất vọng mê mang.
Dù hiện tại, cậu chàng quả thật không biết phải làm thế nào mới thắng được kẻ có thể dùng một chiêu Vạn Lý Thanh Minh đánh mình nửa sống nửa chết kia.
“Vậy được rồi.”
Tô Nghiên Đình nhún vai, thu Xích Diễm Hồng Anh Thương về, lại nói:
“Đi thôi. Có người muốn tìm sư huynh đệ các người nói chuyện một lúc. Không cần từ chối, các người chắc chắn sẽ đồng ý gặp mặt y một lần.”
“Ồ? Người nọ là ai, không biết Tô tiểu thư có thể cho biết được chăng?”
Giờ đã biết Tô Nghiên Đình không có ác ý, sau khi cô nàng nói lời này, Tạ Thiên Hoa không khỏi thấy hiếu kỳ.
Theo cô nàng thấy, hiện giờ trên đời chỉ có vài người mà bốn người bọn họ chắc chắn sẽ gặp mặt bất kể lí do. Thế nhưng, ngoại trừ Nguyễn Đông Thanh, cô nàng thật sự không nghĩ ra được kẻ thứ hai. Mà nếu quả thực sư phụ muốn gặp bọn họ, cần gì phải nhờ Tô Nghiên Đình đến gọi?
Đám Vương Tiểu Thạch đã bị người ta nhận biết, cô nàng cũng không dám chắc cái tên Lôi Tổn mình gặp có phải kẻ khác giả mạo không, thành thử sẽ không tùy tiện hội hợp với toán đại yêu cổ viện. Huyền Thanh nương nương cũng không ngoại lệ...
Hồng Vân tiên tử cố nhiên là sâu không lường được, nhưng từ xưa đến nay chưa từng rời khỏi Lão Thụ cổ viện một bước, ngoại giới chắc chắn không biết đến sự tồn tại của nàng ta.
Tô Nghiên Đình cười, nhẹ giọng thả ra năm chữ:
“Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh.”