Lý Thanh Vân không vội vàng lên tiếng, mà nhẹ nhàng lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.
Đỗ Thải Hà trợn mắt, đoạn cười nhoẻn, nhẹ nhàng chắp tay:
“Trước đây còn nghĩ là đại sư huynh là người đầu óc chậm chạp không hiểu phong tình. Đến hôm nay mới biết té ra là nhầm. Trong số đồng môn chúng ta sư huynh mới là người cấp tiến nhất. Tiểu muội thất lễ rồi.”
“Tam sư tỷ nói thế là có ý gì?”
Trương Mặc Sênh lập tức ngồi nhổm dậy, tai vểnh lên, cười hề hề.
Thời gian gần đây sư tỷ đệ hai người cùng hợp tác đấu trí đấu dũng ở thành Tuyết Hoa, có thể nói đã bắt đầu hợp tác ăn ý. Cậu chàng có thể nhận ra cái điệu cười “quen thuộc” kia của cô sư tỷ, bèn lập tức đón ý nói hùa, hỗ trợ một phen.
“Trương sư đệ không thấy đại sư huynh đã chuẩn bị cả nhẫn cưới rồi sao? Chậc chậc. Sư đệ này, nghe nói đệ và Phùng thánh nữ quen nhau đã có vài năm trời mà vẫn chỉ đang tìm hiểu lẫn nhau. Đâu có được như đại sư huynh nhà mình? Nhảy cóc qua khỏi bước tìm hiểu, cũng chẳng cần gì cái gọi là mai mối thông gia, cầu hôn con gái nhà người ta luôn. Đây không gọi là cấp tiến thì là gì?”
Tạ Thiên Hoa nghe được những lời này, mặt đỏ lựng đến tận mang tai, thấp thỏm nhìn về phía ông sư huynh nhà mình.
Dù sao...
Cô nàng quả thật không hiểu một người như Lý Thanh Vân mang theo nhẫn trong người để làm gì. Cậu chàng xưa giờ ăn mặc giản dị, quần áo cũng chỉ dùng vải thô chứ đừng nói là trang sức vòng vèo gì.
Về phần nhẫn chứa đồ thì lại càng không có khả năng.
Ai mà không biết Lý Thanh Vân không sử dụng được chân khí? Đến những thứ như ngọc giản truyền âm hay Võ Bảng Ngọc cậu chàng cũng không sử dụng được. Lần trước nhận mật lệnh triệu tập của triều đình chỉ riêng Lý Thanh Vân là được cho một phong mật thư có niêm phong, những người khác thì đều sử dụng ngọc giản.
Thành thử...
Tạ Thiên Hoa quả thật không nghĩ ra được đại sư huynh nhà mình sẽ vác theo nhẫn chứa đồ bên người làm gì.
Lý Thanh Vân tằng hắng một tiếng, nói:
“Tam sư muội đừng đùa nữa. Mọi người xem...”
Cậu chàng gần đây cũng học khôn, biết luận đánh võ mồm cho dù có luyện thêm tám mười năm nữa thì mình hoàn toàn không phải đối thủ của cô tam sư muội. Thế là, Toái Đản Cuồng Ma quyết định sử dụng biện pháp nguyên thủy mà trực tiếp nhất:
Sự thật thắng hùng biện;
Một hành động bằng ngàn lời nói.
Lý Thanh Vân nhắm mắt, vét nốt một chút chân khí hút được của Khả Tiếu chưa dùng hết quán vào nhẫn chứa đồ. Theo đó, chiếc nhẫn tỏa sáng lập lòe, một đống thứ quái đản lỉnh kỉnh cứ thế mà trút ra ngoài, chất thành đống dưới chân cậu chàng.
Toái Đản Cuồng Ma làm xong đâu đấy, thấy ba vị sư muội, sư đệ nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng thì hắng giọng một cái, hỏi:
“Mọi người... thấy sao?”
“Không ngờ sư huynh lại có sở thích này.”
Trương Mặc Sênh đưa hai ngón tay, lấy từ trong đống đồ đạc lỉnh kỉnh dưới đất ra một vật hình trụ tròn dài, đầu thuôn thuôn, tạc ra từ gỗ thơm, bên trên đính chi chít những hạt cườm cao độ nửa đốt ngón tay. Gỗ đã có nhiều chỗ đổi màu, chắc hẳn là đã được sử dụng thường xuyên.
Lý Thanh Vân sững người, phát hiện cô sư muội cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy vẻ ngờ vực, bèn vội vàng giải thích:
“Chuyện không phải như thế. Mọi người nghe ta giải thích...”
...
Đương nhiên, tính cả người hiện giờ có hơi thất vọng vô cớ là Tạ Thiên Hoa, cả ba người đều hiểu ông đại sư huynh nhà mình muốn làm gì.
Bổn cũ soạn lại, đánh điểm mù!
Đỗ Thải Hà gật đầu:
“Tiết Lập Địa ngày trước vì ngông nghênh không coi ai ra gì nên chọc phải chú hai của nhị sư tỷ, rước đại địch về cho Long Hổ sơn. Thành thử bây giờ mặc dù lão sớm đã là cường giả Vụ Hải thành danh, nhưng làm việc vẫn phi thường cẩn thận. Có thể nói cho dù đối thủ là kẻ chưa vào Vụ Hải, nếu không nắm rõ đối phương đến tám chín phần, Tiết Lập Địa sẽ không động thủ. Em thấy phương án của đại sư huynh có thể thực hiện được.”
“Trong bốn người chúng ta, danh tiếng của đại sư huynh hiện giờ là cao nhất. Lại thêm thường xuyên ra tay, đánh nhau vô số trận lớn trận nhỏ, hẳn là không ai không biết Lý Thanh Vân không thể sử dụng chân khí. Chỉ là... đại sư huynh đột nhiên hiến được một kế hay như vậy. Không quen được.”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu.
Cô nàng chỉ là trong thời gian ngắn không cách nào thích ứng được thay đổi của Lý Thanh Vân mà thôi. Kỳ thực, thấy cậu chàng bắt đầu biết chủ động động não, không dựa dẫm vào mình và Đỗ Thải Hà nữa, Tạ Thiên Hoa cũng thấy vui mừng. Tuy cô nàng không ngại làm túi khôn cho đại sư huynh, nhưng bản thân Tạ Thiên Hoa cũng hiểu rõ, để Lý Thanh Vân cứ ỷ lại vào mình bày mưu nghĩ kế cũng không tốt.
Hiện giờ chẳng phải rất tốt sao?
Lý Thanh Vân đưa ra kiến giải tốt xấu hay dở ra sao không quan hệ, Tạ Thiên Hoa có thể giúp cậu chàng cải thiện sửa đổi, trám chỗ hổng, mài sắc chỗ lợi hại.
Bốn sư huynh đệ còn đang định bàn xem sẽ lợi dụng chuyện này ra sao, thì bỗng nhiên bên ngoài dồn đến tiếng chân người dồn dập.
Kế đó...