Đặng Không chết.

Trước lúc lão đi đời nhà ma, vẫn còn ôm mộng tưởng trả được thù xưa, sau đó rời khỏi Táng Thi đinh, tìm Đế Mộ, Thiên Cơ các hoặc Hữu Tiền Liên Minh xin gia nhập. Từ đây... trời cao biển rộng mặc lão vẫy vùng. Dù sao, trên Huyền Hoàng giới cũng có câu: “nạn lớn không chết, ắt có hậu phúc”. Sau chuyện ở thôn Đoài, Đặng Không rất tin tưởng câu nói này.

Lão cảm thấy mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Bích Mặc tiên sinh thì ắt là người mạng lớn, có đại khí vận bàng thân, chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Trước đây vô danh tiểu tốt chẳng qua là thành đạt muộn mà thôi.

Đến sư phụ các ngươi còn không giết nổi ta, một đám nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch thì làm được gì?

Càng đừng nói chi lão đường đường là cường giả Vụ Hải mà đã hạ mình học thuộc lòng như cháo chảy toàn bộ bản lĩnh của bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân, chỉ vì một ngày kia nhỡ đâu có cơ hội báo thù.

Có thể nói là chuyện lần này mười phần chắc chín, không thể nào có sai lầm được.

Trong lúc đuổi đánh Đỗ Thải Hà, Đặng Không đã nghĩ như thế.

Thế nên... lão chết.

Chết một cách lãng xẹt, không chút điềm báo, cũng không hoa lệ mỹ miều gì cả.

Hắc tước đột nhiên thò đầu ra khỏi áo Đỗ Thải Hà, hé miệng, bắn ra một chùm Hắc Sắc Thần Quang nhắm ngay đầu lão.

Nếu có thuốc làm lại, có lẽ Đặng Không sẽ lựa chọn ngoan ngoãn làm theo lệnh thượng cấp, mời bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân vào Thấp Cương chứ không lỗ mãng đòi giao chiến.

Đáng tiếc... tất cả đều đã muộn.

Ngay lúc quần chúng còn đang thảng thốt về cái chết quá đỗi bất ngờ, quỷ dị, không chút dấu hiệu báo trước nào của Đặng Không thì Tạ Thiên Hoa đột nhiên truyền âm cho mấy người sư huynh đệ đồng môn:

“Mau! Vào Thấp Cương!”

Lời chưa nói dứt, sau lưng cô nàng, một dải thanh quang lóa mắt đã phóng lên cao, chiếu rọi vạn vật trong phạm vi trăm bước. Người quan chiến một là bất ngờ, hai là cũng ái ngại thần thông thành danh của bá chủ Lục Trúc Hải, nên không dám lại gần.

Nói gì thì nói, Táng Thi đinh nằm rất gần Lục Trúc hải.

Oai danh của Thanh Tước ở đây cơ hồ là không thua kém gì ở Quan Lâm. Thần thông bản mệnh của bọn họ – Thanh Sắc Thần Quang – cũng không ngoại lệ.

Mà bốn người Lý Thanh Vân thừa lúc màn sáng còn đang chói lòa, lập tức lao nhanh vào cánh cổng đang mở toang của Táng Thi đinh.

oOo

Trong một quán trọ nhỏ, bốn sư huynh đệ thuê cùng một căn phòng, giả trang vẻ nghèo kiết xác, kẹt xỉ tằn tiện từng đồng một.

Giường đã nhường cho hội chị em, Lý Thanh Vân và Trương Mặc Sênh trải tạm một ít quần áo cũ lên mặt đất làm chiếu.

Đỗ Thải Hà ngồi trên giường ôm gối, cười hì hì:

“Đại sư huynh này, giờ anh là người duy nhất trong chúng ta có thể đánh sòng phẳng với cường giả Vụ Hải, phải nghỉ ngơi cho tốt. Em lang bạt kỳ hồ bấy lâu, ngủ bờ ngủ bụi quen rồi, không bằng sư huynh lên giường, để...”

“Càng ngày càng thèm đòn đúng không?”

Cô nàng chưa nói dứt lời, Tạ Thiên Hoa nằm ngay bên cạnh đã đưa bàn tay, nhéo má sư muội nhà mình một cái.

“Đau... đau... sư tỷ... em xin thua... dừng lại đi...”

Đỗ Thải Hà vừa kêu oai oái đầy vẻ khoa trương diễn tuồng, vừa giơ hai bàn tay đầu hàng.

Trương Tiểu Thực Thần ho khan một cái, hỏi:

“Đúng rồi, Tạ sư tỷ, chị đưa con gà cho tam sư tỷ bao giờ vậy? Mà sao hai người biết chắc chắn lão già kia sẽ mắc mưu?”

Tạ Thiên Hoa cười mỉm, nói:

“Đâu có biết? Sở dĩ có mưu kế lần này âu cũng phải cảm ơn sư phụ.”

“Chuyện này mà sư phụ cũng tính được?”

Trương Mặc Sênh trợn mắt, miệng há hốc, cơ hồ không dám tin tưởng điều mình vừa được nghe. Phải biết, kể từ lúc bốn sư huynh đệ nhận lệnh ra tiền tuyến đến nay cũng đã được nửa năm trời. Suốt quãng thời gian này, số lần mà bọn họ gặp Nguyễn Đông Thanh có thể nói là không được mấy ngày. Hơn nữa, người được Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vô tình đến thăm lại là Tiểu Thực Thần và Toái Đản Cuồng Ma. Hai người Đỗ, Tạ cơ hồ là không có cơ hội gặp sư phụ kể từ lúc rời khỏi núi vô danh.

Ấy thế mà, Bích Mặc tiên sinh vẫn có thể “gợi ý” mưu kế phá địch cho đệ tử từ hơn nửa năm trước.

Trương Mặc Sênh vẫn nghĩ mình đã đánh giá rất cao sư phụ, nhưng hiện tại xem ra, cậu chàng hãy còn chưa hiểu rõ sự “kinh khủng” của ông thầy nhà mình.

Tạ Thiên Hoa lắc đầu, giải thích:

“Thật ra cũng không hẳn. Khi đó, đại sư huynh đọc *Xạ Điêu Anh Hùng truyện* đến đoạn quân Mông Cổ đồ thành, mới hỏi sư phụ vài chuyện liên quan đến chiến tranh. Sư đệ còn nhớ không?”

Trương Mặc Sênh gãi đầu, thành thật đáp:

“Nhị sư tỷ, chúng ta làm đồng môn cũng có gần hai năm rồi, chẳng nhẽ chị còn chưa hiểu tính thằng này sao? Vừa nghe đến chính trị là em đã buồn ngủ díp mắt vào rồi.”

Ba người còn lại thấy cậu chàng phản ứng như vậy, cùng cất tiếng cười vang.

Lý Thanh Vân ho một tiếng, nói:

“Vi huynh cũng nhớ khi ấy sư phụ nói chừng nào chiến tranh còn có thể sinh lời kiếm lợi thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngừng lại.

“Thế nhưng... người từng ở một chỗ đào nguyên, nhìn thấy người bên trong sở hữu một loại thần thông uy lực kinh khủng, đủ khiến toàn bộ tiểu thế giới kia hủy diệt. Nhiều thế lực cùng nắm giữ loại thần thông này, ước thúc lẫn nhau. Thành thử tuy thần thông đặc biệt kia không được dùng đến bao giờ, nhưng vùng thế ngoại đào nguyên kia rốt cuộc cũng có một loại hòa bình mỏng như tờ giấy.”



Trương Mặc Sênh gãi đầu, hỏi:

“Chuyện này thì có liên quan gì đến tam sư tỷ?”

“Tứ sư đệ, chẳng nhẽ em không thấy thần thông mà sư phụ nói và số học của Đỗ sư muội bây giờ có phần ‘dị khúc đồng công’ hay sao? Tuy chúng ta đều biết tam sư muội vì sử dụng đạo hàm mà dính phản phệ, nhưng người khác không biết.

“Lấy ví dụ, nếu như hai chúng ta luận bàn, ta lại nhất quyết không dùng Thanh Sắc Thần Quang thì em sẽ phản ứng thế nào?”

Tạ Thiên Hoa cười, hỏi.

Trương Mặc Sênh ồ lên một tiếng, đáp:

“Sợ đầu sợ đuôi, lúc nào cũng phải đề phòng số học đánh lén. Càng là như vậy, lại càng không ngờ đến Đỗ sư tỷ sẽ thình lình sử dụng con gà đen của nhị sư tỷ.”

“Thôi, không nói chuyện này nữa. Hi vọng Tiết Lập Địa sẽ có chỗ ái ngại quy định của Thấp Cương, để chúng ta có thời gian thở dốc một phen.”

Đỗ Thải Hà vươn vai, nói.

Đặng Không đã rút dây động rừng, hiển nhiên là tin tức bọn họ xuất hiện ở Thấp Cương không sớm thì muộn cũng sẽ truyền ra. Lấy thân phận và thực lực của Tiết Lập Địa, có lẽ chỉ một hai ngày nữa sẽ xuất hiện ở đây cũng chưa biết chừng.

Lý Thanh Vân chợt ho khan một tiếng, nói:

“Mọi người nghe vi huynh nói một lời.”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng bất giác trở nên yên ắng như tờ. Vô luận là tiếng hít thở, hay là tiếng gió thổi khe khẽ, ba người Tạ Thiên Hoa đều có thể nghe rõ mồn một.

Trương Mặc Sênh đưa tay dụi mắt, miệng há hốc...

Đỗ Thải Hà hít sâu một hơi, cũng ném ánh nhìn đầy kinh ngạc về phía ông đại sư huynh nhà mình.

Tạ Thiên Hoa thì càng không cần phải nói nhiều.

Cô nàng và Lý Thanh Vân bái sư cùng một lúc, thời gian ở cùng nhau là lâu nhất trong số đồng môn. Lại thêm hai người vốn cũng “tình trong như đã mặt ngoài còn e” với nhau, thành thử nếu nói ai là người hiểu Lý Thanh Vân nhất, không phải cô nhị sư muội này của cậu chàng thì không còn ai khác.

Thành thử...

Phản ứng của Toái Đản Cuồng Ma làm Tạ Thiên Hoa thấy giật mình thảng thốt hơn cả.

Phải biết, trước giờ sư huynh của cô nàng cơ hồ cứ ở cùng đồng môn sư huynh đệ, nhất là khi có mặt Tạ Thiên Hoa là lập tức khởi động chế độ tiết kiệm pin. Đừng nói là tham gia nói chuyện hoạch định kế hoạch tác chiến, bình thường Lý Thanh Vân nếu không hỏi mấy câu ngơ ngơ thì chính là yên lặng ngồi một góc dỏng tai lên nghe.

Chừng nào mọi người bàn bạc xong xuôi, nói cho cậu chàng một câu là Toái Đản Cuồng Ma sẽ chấp hành không lệch một li một tí nào cả.

Chuyện Lý Thanh Vân lên tiếng trong lúc mọi người đang bàn bạc đối sách đối với đồng môn cổ viện mà nói quả thật chẳng khác nào đất bằng nổi sóng, tuyết giữa tháng bảy.

Toái Đản Cuồng Ma trong trận đánh thành Hải Nha sớm đã quen cảnh bị hàng vạn con mắt nhìn trân trố như nhìn quái thai mà lúc này cũng bị ánh mắt của mấy vị sư đệ, sư muội khiến cho cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên. Cậu chàng ho khan một tiếng, nói:

“Vi huynh cảm thấy chúng ta có thể bổn cũ soạn lại, một kế dùng hai lần, đánh trả Tiết Lập Địa một đòn. Cho dù không thể giết được lão cũng phải khiến lão trả giá một phen, như vậy mới có thể giết gà dọa khỉ. Bằng không, cứ để cường giả thế hệ trước ngang nhiên chặn đánh chúng ta, trong lòng không có chút gánh nặng nào như thế này thì chẳng chóng thì trầy sư huynh đệ chúng ta cũng cạn kiệt tâm lực mà chết. Sư phụ chẳng vẫn bảo ‘thủ lâu tất bại’ là gì?”

“Yêu nghiệt phương nào, vì sao đoạt xá sư huynh ta?”

Trương Mặc Sênh đứng dậy, hai ngón tay đưa ra trước, một chân co lên, động tác chẳng khác nào phường tuồng chèo cải lương đang biểu diễn. Cậu chàng mở miệng, kêu lên be be, đầu lúc lắc.

Tạ Thiên Hoa ho khan một tiếng, đoạn nhắc:

“Được rồi, sư đệ đừng có đùa nữa. Sư huynh có diệu kế gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play