Lý Thanh Vân chỉ dùng một chiêu, miểu sát hai tên gác cửa gầy – béo lập tức khiến toàn bộ dòng người bên ngoài Thấp Cương chấn động.
Hai cường giả Vụ Hải, cứ thế bị người ta đánh cho không có sức chống trả.
Tuy Táng Thi đinh là chỗ tội phạm các nước tụ tập, song có những thiết luật của Huyền Hoàng giới nơi này vẫn phải tuân theo. Phần lớn thời gian, quyền nói chuyện nằm trong tay cường giả Vụ Hải chính là một trong số đó.
Hoàn cảnh nơi đây ác liệt, tài nguyên không phong phú bằng bên ngoài, tập hợp lại toàn những thành phần không sợ trời không sợ đất.
Thành thử, dục vọng đột phá ngũ cảnh, đạp Vụ Hải, chính thức trở thành một thành viên trong hàng ngũ cường giả Huyền Hoàng giới của bọn hắn còn mạnh hơn người bình thường nhiều,
Thế nhưng...
Nhìn hai kẻ gác cửa rõ ràng tu vi mờ mịt vô tung, hiển nhiên là đã đạp vào Vụ Hải không thể nghi ngờ, thế mà bị một Lý Thanh Vân đánh cho chưa kịp kêu tiếng nào đã tuyệt tự tuyệt tôn.
Bọn hắn hoài nghi nhân sinh...
Đây là mục tiêu cố gắng của chúng ta?
Tuy hai tên kia đúng là có khinh thường đối thủ mà lật thuyền, nhưng những kẻ xung quanh tự ngẫm bản thân, thấy nếu mình cũng có tu vi Vụ Hải thì chắc càng mắt cao hơn đầu, không coi anh hùng thiên hạ vào đâu. Kết cuộc có lẽ so với hai kẻ gầy, béo này sẽ còn thê thảm hơn.
Thế nhưng bảo bọn hắn sửa?
Bọn hắn giãy giụa cố gắng cả đời, chẳng phải là để có thể sống mà không cần nhìn vẻ mặt của người khác sao? Nếu trở thành cường giả Vụ Hải rồi còn phải sợ đầu sợ đuôi, cả nể người này, đề phòng kẻ kia, thì cố gắng tu luyện để làm gì?
Đấy là tín niệm của bọn hắn, cũng là cách làm người của bọn họ.
Đương nhiên, nếu có một ngày bọn hắn thực sự đạp vào Vụ Hải, tiếp xúc với những kẻ khác cũng đã tiến vào “cảnh giới” này, có lẽ sẽ có cách suy nghĩ hoàn toàn khác. Con bướm sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của con sâu bướm, cho dù trước đây nó cũng từng là một con sâu. Loại chuyện này cho dù là ở nơi nào, Huyền Hoàng giới hay địa cầu, cũng là việc thường xuyên xảy ra.
Trong lúc chiến tích của Lý Thanh Vân khiến quần chúng đứng xem ngơ ngác, hoài nghi nhân sinh, thì ở một phía khác...
Đỗ Thải Hà và Đặng Không đã bắt đầu giao chiến.
Cái Đế cũng không phải kẻ thích phí lời nói nhảm. Lúc Lý Thanh Vân ra tay thì lão cũng đã bắt đầu động thủ. Chỉ thấy năm ngón tay lão cong thành trảo, chân đạp xuống đất, cả người bắn đi như một quả đạn pháo về phía Toái Đản Cuồng Ma.
Chân khí màu xanh lục tràn ra, một mùi hương khó chịu như thịt xương thối rữa lâu ngày theo đó tràn vào mũi những người quan chiến, khiến không thiếu người váng đầu hoa mắt.
Nếu không phải nơi đây là Táng Thi đinh, kẻ có mặt ở Thấp Cương cũng đều là những kẻ đã chứng kiến nhiều thứ kinh khủng như đồng thây, núi xác nên mới có thể giữ bình tĩnh. Đổi lại là đám Tề Thi Hồng, Sở Họa Vân hoặc Phó Quân Sước, Trịnh Lan Anh thì chắc chắn sớm đã gục đầu xuống nôn thốc nôn tháo.
Đương nhiên, ở đây cũng có một ngoại lệ, đó là Trương Mặc Sênh.
Cậu chàng thân là Tiểu Thực Thần, chẳng những lưỡi nhạy cảm hơn người thường, khứu giác của Trương Mặc Sênh cũng thuộc diện hiếm có ở đời. Gần đây vì chuẩn bị cho buổi Trù Đấu với Cù Vũ Tuyền, Trương Mặc Sênh cũng không lơi lỏng chuyện luyện tập, thậm chí cứ rảnh ra là lại để ý thức chìm vào thức hải thỉnh giáo ông tổ Trương Thất.
Thành thử, lực xung kích mà cậu chàng phải gánh chịu cũng hơn xa những kẻ đang đứng quan chiến.
Chỉ thấy Trương Mặc Sênh mặt tái mét, mắt trừng to, cúi gập người mà “miệng nhả cầu vồng”, cơ hồ không cách nào kìm chế nổi.
Cũng may Tạ Thiên Hoa phát hiện kịp thời, sử dụng Thanh Sắc thần quang hóa tán bớt cái thứ mùi do Đặng Không phát ra, cậu chàng mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Cô nàng cũng âm thầm ghi nhớ điểm yếu trí mạng này của tứ sư đệ nhà mình.
Bấy giờ, ở một phía khác...
Đỗ Thải Hà thấy đối phương định dùng chiêu “vây Ngụy cứu Triệu” ép Lý Thanh Vân dừng tay, lập tức vung tay, ném một lá bùa về phía Đặng Không.
Bùa bay giữa không trung lập tức bốc cháy phừng phừng, từ tàn tro phun ra một đám mây lửa, xông về phía chân khí màu xanh lục đang vần vũ quanh thân Đặng Không. Đám mây cực kỳ quái lạ, chân khí hôi thối của Cái Đế vừa đụng phải là lập tức bắt lửa. Nhất thời trong không khí khói đen bốc lên thành cột, bốn bề cất lên những tiếng xèo xèo như người ta rán cá, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng kêu gào than khóc đâu đây.
Đám chân khí vờn quanh bảo hộ Đặng Không lúc này thoắt cái đã hóa thành một tấm màn lửa, đổ sập xuống đầu lão.
Đặng Không cả kinh, vội vàng vung tay, đẩy ra ngoài một chưởng. Chưởng kình tanh tưởi thổi ra, quét màn lửa tan tác bốn bề. Không thiếu tàn lửa bị một cơn gió độc cuốn ngược về phía Đỗ Thải Hà, ép cô nàng không thể không lui một bước, né tránh mũi nhọn.
Lão Cái Đế đắc thủ một chiêu, há lại không thừa thắng xông tới? Chỉ thấy lão hú lên một tiếng quái dị, chưởng trái đánh cao, chưởng phải quét thấp, chân khí xanh lục hóa thành những làn sóng tạt về phía Đỗ Thải Hà. Chưởng kình của lão chẳng khác nào a xít đậm đặc, kình đi đến đâu, mặt đất bị ăn mòn nham nham nhở nhở đến đó. Những người chung quanh quan chiến nhìn mà rùng mình, thầm nghĩ nếu bản thân bị chưởng kình của Đặng Không đánh trúng có lẽ lập tức sẽ bị ăn mòn chẳng còn cả xương chứ đừng nói là da thịt.
Đỗ Thải Hà thả ra một lá bùa, sau đó tiếp tục lui nhanh về phía sau, hoàn toàn không dám đón đỡ thế công của Đặng Không. Cô nàng tu vi tính ra chỉ có tứ cảnh, bấy giờ giao thủ với một kẻ đã mượn tà công đạp vào Vụ Hải thì quả thật là có chút quá sức. Thậm chí, bản thân Đỗ Thải Hà cũng hiểu rõ sở dĩ có thể cầm cự được với Đặng Không là vì lão e ngại danh tiếng đệ tử Bích Mặc tiên sinh của cô nàng và Lý Thanh Vân.