Đặng Tiến Đông bấy giờ gác ngân côn lên vai, lại bình thản:

“Hà huống... tướng quân vì sao lại xác định cả Lệ Chi sơn chỉ có Đặng mỗ có thể đánh nhau? Chẳng nhẽ tại hạ mấy năm nay lăn lộn ở Táng Thi đinh, trong mắt tướng quân là sống uổng, hưởng lạc hay sao?”

Ở Huyền Hoàng giới, danh tiếng không phải là để khen nhau cho có.

Tướng quân muốn được trọng dụng, có tu vi thôi là chưa đủ, tiên quyết phải có danh tiếng hoặc kỳ ngộ.

Mưu thần văn nhân muốn được trọng dụng, có tài quân lược thôi cũng vẫn còn thiếu, mấu chốt là ở danh tiếng và tiến cử.

Bởi vậy mà Đinh Bật mãi chẳng nổi danh.

Thẩm Tư Quân cũng chỉ đành chịu cảnh có tài mà không được dùng ở thành Trầm Sa.

Đặng Tiến Đông thì trái ngược với hai người này. Thanh danh của hắn vô luận là kế thừa từ Đặng Bá Ngôn hay tự mình đánh ra đều vô cùng hiển hách. Thành thử, cho dù hắn đã phản quốc vào Táng Thi đinh, nhưng vẫn có không thiếu kẻ mộ danh mà đến.

Lần này Đặng Tiến Đông đã quyết đầu nhập vào Lệ Chi sơn trả ơn, đương nhiên không thiếu người trong Táng Thi đinh hưởng ứng.

Những người này, từ sau trận đánh của Đặng Thiền Ngọc ba hôm trước đã bắt đầu lục tục được Phó Kinh Hồng bí mật đưa đến núi Lệ Chi.

Mà lúc này...

Mấy tên này chính đang mỗi người cầm đầu một toán quân, từ trong rừng rậm túa ra, thẳng hướng quân doanh Đại Việt mà đánh tới. Trình Chân Kim phóng thần thức, cảm thấy được ít nhất ba luồng khí thế của cường giả Vụ Hải đang từ Lệ Chi sơn trùng sát đến quân doanh nhà mình, nào còn có thể giữ được bình tĩnh? Gã gầm lên một tiếng, nâng chùy dộng vào nhau, định đánh lui Đặng Tiến Đông sau đó quay về cứu viện.

Thiên Thù tộc giỏi về luyện khí, từ xưa đến nay tuy quân số không đông, nhưng luận về chất lượng của quân trang, quân bị thì có thể đè lên đầu Huyền Giáp Vệ mà đánh. Có thể nói, quân đội trang bị tinh lương nhất thiên hạ không thuộc về một nhà nào trong bảy nước, mà là một thế lực của Sơn Trung – Man Quốc.

Mấy ngàn Thiên Thù giết vào quân doanh, chỉ bằng y giáp và cung tiễn trên tay chỉ sợ cho dù là Vũ Văn Hiên, Đinh Bật cũng chẳng giết nổi một người, chỉ có thể bỏ doanh mà trốn, hơn nữa không thể dẫn theo một binh một tốt.

Trừ khi Trình Chân Kim tự mình quay về.

Phải biết, man lực của hắn có thể đánh thương cả Hải Thú chúa. Cho dù giáp trụ của tộc Thiên Thù có tinh lương đến đâu, dưới Lôi Động Lượng Ngân chùy của hắn cũng chỉ có thể né mũi nhọn.

Nhưng tiên quyết là...

Hắn thoát được sự dây dưa của Đặng Tiến Đông.

oOo

Quân doanh Đại Việt...

Vũ Văn Hiên và Long Thiếu Dương đang tuần doanh, chờ đợi Trình Chân Kim quay về thì đã thấy ở hai hướng chính bắc – chính tây đồng thời có khói bụi bốc lên.

Vũ Văn Hiên cảm thấy có biến, vội vàng hạ lệnh Long Thiếu Dương bày trận nghênh địch. Bản thân hắn thì cưỡi gió, đạp mây bay lên không trung, lợi dụng nhãn lực của cường giả Vụ Hải điều tra xem rốt cuộc quân địch là nhân mã phương nào, có bao nhiêu người.

Kỳ thực cũng hết cách...

Bình thường hành quân đánh trận, đương nhiên sẽ không tụ toàn bộ nhân mã lại một chỗ như lúc này, mà phải phái trinh sát ra điều tra, theo dõi nhất cử nhất động của đối phương để ứng đối sao cho phù hợp.

Thế nhưng lần này đừng nói là Trình Chân Kim, cho dù là hắn cũng cảm thấy Lệ Chi sơn không chịu nổi một kích. Đối phương sẽ chỉ phái người ra đấu tướng, sau đó cố thủ trong thành mà không dám xuất quân cắn trả.

Thành thử, đừng nói là trinh sát, doanh phòng cũng chỉ được làm qua loa đại khái mà thôi.

Không nhìn thì thôi.

Vừa mới bay lên không trung, đón đầu Vũ Văn Hiên đã là một mũi tên xé gió bắn đến từ phương bắc – hướng Lệ Chi sơn.

Vũ Văn Hiên giật mình cả kinh, bởi hiện giờ nhân mã núi Lệ Chi còn cách quân doanh Đại Việt chừng hơn năm dặm, cho dù lấy tu vi của hắn cũng chỉ có thể nhìn được đại khái có ba lộ nhân mã phía bắc, mỗi lộ khoảng năm trăm người. Thế mà có một kẻ có thể bắn tên đến chỗ hắn, hơn nữa tiễn thế nhanh vô cùng. Điều này chứng tỏ vô luận là lực tay hay nhãn lực, kẻ vừa phát tiễn đều ở trên Vũ Văn Hiên.

Gã cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nghiêng người tránh, đoạn đưa tay bắt lấy mũi tên bay sượt qua mặt. Chỉ thấy trên thân tiễn có buộc một tờ giấy, trên ghi mấy chữ:

“Chuyển lời cho họ Đồng: ông đây về rồi.”

Vũ Văn Hiên rùng mình, bất giác nghĩ đến một người.

Anh em vào sinh ra tử với cha hắn – Vũ Tùng Lâm – một trong Tứ Mãnh Khuyển của tổng binh ải Quan Lâm đời trước: Xuyên Vân Tiễn Chu Vân Võ.

Tứ Mãnh Khuyển năm xưa...

Binh Trung Hiệp – Cao Tử Trọng – giỏi tài luyện binh, tương truyền cho dù là bần nông ăn mày, vào tay y cũng trở thành kiêu binh hãn tướng. Khi xưa Quan Lâm bị phá, nhiều người bảo y đã chết trận, nhưng không tìm được thi thể.

Xuyên Vân Tiễn – Chu Văn Võ – nổi danh thiện xạ, từng chỉ điểm cung thuật cho Võ Hoàng Lý Huyền Thiên, có thể đứng trên đầu thành bắn chết chủ tướng quân địch ở ngoài mười dặm. Khi thành Quan Lâm bị phá, y cũng không rõ tung tích. Sử chép là chết trận.

Giang Yêu Vụ – Vũ Tùng Lâm. Vốn lão thiện dùng thủy quân, có tài hành quân thần không biết quỷ không hay, nên mới có danh hiệu là “yêu vụ”. Trong trận chiến Tề - Việt, Vũ Tùng Lâm dùng ba ngàn thủy binh, mười hai tàu chiến đánh chìm ba vạn quân Tề ở hải khẩu Hải Nha, đến giờ vẫn là một trong những trận đánh thắng đậm nhất, oanh liệt nhất của Đại Việt trước Đại Tề. Năm xưa lúc Quan Lâm gặp biến, lão đang trấn thủ ở Thủy Thượng quan – Tế Kỳ thành. Về sau lại dâng chỉ xin triều đình tiếp tục trấn thủ Quan Lâm, tự biến một kiêu tướng trên nước thành một con vịt cạn. Đây cũng là nguyên do Vũ Văn Hiên và lão có xích mích.

Bát Kỳ Hầu – Đồng Quang Vinh – hiện tại là châu chủ châu Kim Quy, chữ “hầu” (khỉ) cũng đổi thành “hầu” (hầu tước).

Hiện giờ, Vũ Văn Hiên chẳng nhẽ còn không đoán được năm xưa Quan Lâm mất, Xuyên Vân Tiễn đã chạy đến Táng Thi đinh, kéo dài hơi tàn. Hiện giờ theo Đặng Tiến Đông quay về Đại Việt, lên núi Lệ Chi làm phản.

Mà Vũ Văn Hiên cũng biết...

Nếu y không phải là con của Vũ Tùng Lâm, thì một tiễn ban nãy đã xỏ xuyên trán y rồi.

Nuốt nước bọt, Vũ Văn Hiên lại nhìn về phía tây.

Chỉ thấy nơi đó Thiên Thù tộc xuất hiện từng toán từng toán phải đến mấy ngàn, màu sắc xanh đỏ tím đen sặc sỡ cả một đoạn đường núi. Kẻ nào kẻ nấy mình mặc giáp trụ, một tay cầm nỏ, tay kia nắm thương dài, chính đang nhanh chóng hành quân về phía doanh trại của bọn hắn.

Vũ Văn Hiên biết...

Đối phương có chuẩn bị mà đến, đánh một đám binh mã đến giờ vẫn còn chưa ngưng tụ quân tâm.

Trận này không thắng được.

Thế là, y bắt đầu cho người chia binh, một mặt để Long Thiếu Dương dẫn quân bắt đầu lui về phía đông nam, mặt khác lại phái Đinh Bật dẫn một đội nhân mã bọc hậu ở phía tây. Còn chính Vũ Văn Hiên thì dẫn đầu một toán nhân mã hướng về phía bắc cản chân truy binh Lệ Chi sơn.

Ở Huyền Hoàng giới có câu...

Tướng có thể đánh thắng trận, hơn nữa lấy thiệt nhỏ mà thắng lớn đương nhiên khó tìm, nhưng tướng có thể bại trận cũng là trăm ngàn người mới có một.

Binh bại như núi đổ thì dễ.

Bại nhưng có pháp có chước, để thiệt hại dừng lại ở mức nhỏ nhất, rút mà không loạn trận cước, lui mà không mất yếu địa... ấy là tinh túy của bại trận trong chuyện cầm quân.

Mà Vũ Văn Hiên điều binh như vậy đương nhiên là có chủ đích.

Đinh Bật lợi ở lực đạo. Kỹ xảo của hắn khó mà phá được hộ giáp của tộc Thiên Thù, nhưng lang đầu thiết phủ của Bạch Viên tướng lại khó nói.

Vũ Văn Hiên là con của Vũ Tùng Lâm, bây giờ cầm quân cản chân Xuyên Vân Tiễn Chu Văn Võ. Dù sao, Chu Văn Võ và cha hắn cũng từng là đồng liêu vào sinh ra tử, cùng thuộc Tứ Mãnh Khuyển. Đối phương cho dù bắt được, chắc hẳn cũng sẽ nể mặt nể mày mà tha cho hắn một mạng.

Hà huống...

Vũ Văn Hiên không cho rằng Lệ Chi sơn dám giết tướng.

Từ xưa đến nay, kẻ áo vải chiếm núi làm vua trừ khi gặp thời buổi loạn thế phân tranh, bằng không sẽ không thực sự cùng triều đình căng thẳng. Dù sao, cho dù có chiếm được một quận, một huyện, thì cũng không thể nào đọ tài lực vật lực với một nước. Không chỉ Đại Việt, mà bất cứ một quốc gia nào, chỉ cần từ từ dùng tiêu hao chiến hao mòn, không chóng thì chầy phản quân cũng sẽ đầu hàng, hoặc nhận chiêu an.

Thành thử...

Muốn lấy thân áo vải phản loạn cướp thiên hạ, không phải cứ nói suông là được.

oOo

Trận chiến ở Lệ Chi sơn kết thúc.

Trình Chân Kim và Đặng Tiến Đông đánh thêm nửa canh giờ thì y vùng ra được, chạy thoát về phía đông nam.

Quân triều đình tổn thương hơn hai ngàn người, bị bắt hoặc đầu hàng có sáu ngàn nhân mã. Đây còn là dưới tình huống Vũ Văn Hiên kịp thời chỉ đạo, hạ lệnh có chương pháp, bằng không chỉ e lần này quân đội Đại Việt phải thiệt hại hơn một nửa.

Vốn là Vũ Văn Hiên định viết một báo cáo nói với Lý Thanh Minh rằng Lệ Chi sơn cấu kết với Man Quốc, đã trở thành tâm phúc đại họa nơi hậu phương của Đại Việt. Y nếu muốn lập công, vậy thì chỉ cần nói chuyện này với hoàng đế, nhất định phải động binh tiễu trừ, sau đó xung phong nhận việc, ắt là có thể mưu đồ thêm một chút binh quyền.

Thế nhưng...

Tộc Thiên Thù ra khỏi sơn đạo chưa đầy một ngày, vừa nhác thấy quân triều đình và Trình Chân Kim rút khỏi là toàn bộ mấy ngàn người đều quay về đường núi, không để lại một binh một tốt trong cảnh nội Đại Việt.

Vũ Văn Hiên còn chưa kịp gửi thư đã nghẹn họng, cảm giác như có kẻ dùng cả nắm đấm tống xuống yết hầu mình vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play