Kiếm Trì đương nhiên cũng không định bắt Bích Mặc tiên sinh của chúng ta xử án ngay chiều hôm đó. Một là muốn để cho tiên sinh có thời gian nghỉ ngơi, tham quan một buổi. Hai là còn cần sắp xếp chuẩn bị, với mời đại diện của hoàng thất đến dự phiên xét xử. Thế nên, “phiên tòa” xử Chân Lợi Kiếm quyết định tổ chức vào sáng hôm sau.
Do truyền tống môn đi đến chặng kế tiếp trong lịch trình chỉ mở hai buổi sáng chiều, nếu đi chuyến chiều thì đến nơi cũng phải tìm chỗ ở trọ lại một đêm rồi sáng sớm mới lên đường được, nên sau khi bàn bạc thống nhất, đám Nguyễn Đông Thanh quyết định xin tá túc tại Kiếm Trì hai đêm. Đợi đến khi thi hành án của họ Chân xong xuôi, rồi sáng hôm sau nữa mới lên đường.
Chiều hôm đó, sau khi ăn uống no nê, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn đang tính “nghỉ trưa” vào lúc đầu giờ chiều thì Sóc Phong kiếm tổ đã đến tìm, ngỏ ý muốn dẫn gã đi tham quan tàng bảo khố – nơi Kiếm Trì cất giữ những “bảo vật” tìm thấy trong bí cảnh mà bọn họ không hiểu tác dụng hoặc cảm thấy quá nguy hiểm. Đi cùng hai người còn có Hồng Đô, hoàn toàn không phải do lo lắng Bích Mặc tiên sinh của chúng ta có nguy hiểm gì, chỉ đơn thuần là vì tò mò, ham vui mà thôi. Hai người Dư Tự Lực, Hàn Thu Thủy vốn cũng muốn đi, song bị Nguyễn Đông Thanh cấm cửa.
Gã thấy vẻ mặt khó xử của Trần Thanh Lãng, đoán chứng tàng bảo khố của Kiếm Trì hẳn không phải địa phương ai muốn vào thì vào. Người ta mở cửa cho hắn tham quan đã là hiếu khách lắm rồi, hắn cũng không thể kéo theo cả đoàn người được. Lại nói, ấn tượng của Nguyễn Đông Thanh về Hàn tiểu thư của chúng ta cũng không cao đến đâu cho cam, ít nhất là khi có liên quan đến “bảo vật”. Cô nàng Hàn Thu Thủy này, cái gì thì không nói, nhưng định lực và khả năng kiểm soát bản thân trước “sức quyến rũ” của bảo vật quả thực quá thấp. Bích Mặc tiên sinh chỉ nhìn nàng ta thôi trong đầu đã nghĩ ra hàng trăm viễn cảnh cô nàng táy máy khiến tàng bảo khố của Kiếm Trì bị hủy hoại, người ta giữ hắn lại bắt đền. Thế là, hắn kiên quyết không cho hai thiếu niên theo cùng. Hàn Thu Thủy thấy gã đã quyết, cũng hiểu hiện tại cô nàng đang làm khách, không thể không cho Kiếm Trì mặt mũi, nên đành dằn lòng xuống. Song, cô nhóc vẫn không quên “dặn” Nguyễn Đông Thanh một câu:
“Vậy tiên sinh nhớ tìm thêm một chiếc điện thoại thông minh nữa về nhé! Chứ bốn người bọn tiểu nữ dùng chung một cái không đủ!”
Nghe lời này, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng chỉ biết trợn mắt lườm cô nàng một cái, nói:
“Bớt vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi!”
Trong bụng thì thầm nghĩ:
“Mẹ nó! Con nhỏ này nghĩ đây là Địa Cầu đấy chắc mà dễ kiếm thêm điện thoại thông minh thế? Có một cái thôi đã là hoang đường lắm rồi!”
Nguyên là sau khi Nguyễn Đông Thanh biết cách làm cho chiếc điện thoại thông minh hoạt động, Kiếm Trì đã khẳng định được gã có uyên nguyên sâu xa với bí cảnh. Sau khi trao đổi với đệ tử cổ viện từ sau chuyến đi Kiếm Vực lần trước, bọn họ lại càng chắc chắn điều này. Thế nên, cho dù Lâm Phương Dung gần đây không nhắn về, thì Trần Thanh Lãng và Liễu Ân cũng đã định bụng mở bảo khố cho Bích Mặc tiên sinh của chúng ta tham quan rồi. Nhưng sau khi nghe tin từ Lôi Đình kiếm tổ rằng bảo vật bí cảnh bọn họ tặng Nguyễn Đông Thanh có liên quan trực tiếp đến những thay đổi long trời lở đất ở thành Bạch Đế, cũng như châu Ngọc Lân trong một năm nay, thì hai người này lại càng không thể chờ đợi nổi.
Chả nói đâu xa, loa phường đã được mở rộng ra gần như cả châu Ngọc Lân dưới sự chỉ đạo ráo riết của Hồ Ma châu chủ và Trấn Bắc Vương Quan Hạ Băng. Hiện tại, cũng chỉ còn một số vùng phía cực đông và cực nam của châu Ngọc Lân là còn kiên quyết phản đối thay đổi này. Việc đường sắt, xi-măng bắt đầu được đưa vào thử nghiệm, thí điểm tại một số thành lớn ở Ngọc Lân cũng là một chuyện đang khiến dư luận xôn xao.
Rồi còn chuyện cải tiến ngọc giản truyền âm để có thể truyền tin cho nhiều người cùng lúc cũng không khác gì một làn sóng quét qua Huyền Hoàng giới. Cải tiến này không quá phức tạp, chỉ cần ra các chi nhánh Nhất Phẩm của Hữu Tiền Liên Minh, bỏ một số tiền nhỏ là xong. Thay đổi không tính là lớn, thế nhưng lại quả là quá tiện lợi cho các thế lực lớn, đông thành viên. Kiếm Trì cũng không phải là ngoại lệ.
Đương nhiên, vấn đề tại sao Lâm Phương Dung đi hộ đạo cho Tạ Hàn Thiên mà lại vẫn kiếm được tình báo quan trọng như vậy, hai người Trần, Liễu vô cùng “thức thời” không hỏi đến. Chuyện Tạ phong tử chạy khắp Huyền Hoàng giới rải tình có ai mà không biết? Hiện tại y bế quan chuẩn bị tiến một bước quan trọng, ngoại trừ Lôi Đình kiếm tổ nhà bọn họ, còn vị “nữ trung hào kiệt” nào khác chạy đến bảo vệ nữa hay không chả cần nói cũng biết. Về phần Lâm Phương Dung, sau khi biết Nguyễn Đông Thanh đã có cách sạc điện thoại mà không cần nhờ đến mình thì lại càng khẳng định gã khi trước là vì muốn mượn tay y thị chỉ điểm cho Tạ Thiên Hoa nên mới “cố tình đi đường vòng”. Nếu Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mà biết được suy nghĩ của Lôi Đình kiếm tổ, hẳn sẽ thanh minh:
“Không phải! Tuyệt đối không phải! Lúc đó ta tiền bạc không có, quan hệ càng không, đào đâu ra người để mà nghiên cứu làm một vật phức tạp như cục sạc điện thoại?!”
Quay lại kể tiếp chuyện hiện tại, Nguyễn Đông Thanh bước vào tàng bảo khố của Kiếm Trì mà cảm tưởng như đi lạc vào phố Hàng Mã trước Tết Trung Thu. Ngoại trừ việc trực giác mách bảo cho hắn những thứ trong căn phòng này nếu không phải là vũ khí hàng thật giá thật thì cũng có công dụng phi phàm ra, thì mẫu mã, kiểu dáng của chúng thực chẳng khác gì đống đồ chơi cho trẻ con bán đầy phố Hàng Mã. Nào kiếm nào gậy, rồi thì đồng hồ biến hình trong phim siêu nhân, .v..v...
Thậm chí, ở một góc căn phòng, đặt trên bệ cao, còn có một vật khiến hắn vô cùng sửng sốt: một khẩu đại bàng sa mạc, hay “lục bạc” theo kiểu gọi của giới game thủ.
Từ khi bước chân vào tàng bảo khố tới giờ, hai người đi cùng đều chú ý đến nhất cử nhất động của Bích Mặc tiên sinh, nên đương nhiên là cũng không bỏ lỡ việc hắn nhìn khẩu súng đến thất thần. Hồng Đô nhìn theo ánh mắt Nguyễn Đông Thanh, trong mắt cũng lóe lên hứng thú. Còn Trần Thanh Lãng thì giải thích:
“Vật này Kiếm Trì phát hiện được từ hai trăm năm trước. Song vì cảm nhận nó quá nguy hiểm mà vẫn chưa dám nghiên cứu cách sử dụng. Chỉ giấu kỹ trong bảo khố, tránh gây họa cho thiên hạ.”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy mà giật mình. Theo như hắn biết, loại súng này ở Địa Cầu phải tầm cuối thế kỷ XX mới ra đời, tính tới lúc gã xuyên không chắc cũng chưa đến trăm năm. Nếu Kiếm Trì phát hiện được từ hai trăm năm trước, phải chăng dòng thời gian của Huyền Hoàng giới cùng dòng thời gian ở Trái Đất trôi với tốc độ khác nhau? Hoặc là theo như thuyết đa vũ trụ mà nói, phải chăng Huyền Hoàng giới cũng không phải chỉ thông với mỗi Địa Cầu của hắn, mà còn với nhiều vũ trụ song song khác?
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta bất giác nhớ tới truyện cổ Từ Thức gặp tiên, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác mất mát. Liệu đời này... hắn còn hy vọng về được nhà, thấy lại mặt cha mẹ hay không?
Trần Thanh Lãng thấy gã bỗng dưng nhìn xa xăm như có điều hoài niệm thì cũng không làm phiền. Đợi một lúc lâu, thấy Nguyễn Đông Thanh có vẻ tỉnh táo lại rồi mới hỏi:
“Tiên sinh dường như có hứng thú với vật này? Nếu ngài muốn thì Kiếm Trì ta cũng xin tặng...”
Nguyễn Đông Thanh vừa mới gác những suy nghĩ mông lung về hồi hương ra sau đầu thì nghe được lão hỏi vậy, bèn lắc đầu, đáp:
“Thế sao được? Tại hạ kỳ thực chỉ là nhìn thấy vật này, chợt nhớ tới một số chuyện cũ mà thôi. Chứ cũng không có nhiều hứng thú với bản thân nó.”
Theo như gã nghĩ, ở thế giới tu tiên, súng lục liệu có tác dụng gì? Người ở đây có chân khí hộ thể, lại có tốc độ siêu quần, hú một tiếng đạp mây bay vèo đi cả trăm dặm. Rút súng ra có bắn kịp ai không? Hay là chưa kịp ra tay đã ngỏm củ tỏi luôn rồi? Lại nói, một tên người phàm, lại chưa học hành gì về cách xử lý súng đạn như hắn, nhỡ đâu táy máy cướp cò một cái thì bỏ mẹ. Súng lục có hại được người tu luyện hay không thì Nguyễn Đông Thanh không biết, nhưng gã chắc chắn nó hại được mình. Hắn còn từng nghe không thiếu trường hợp trẻ con ở một số nước không cấm súng nghịch súng của cha mẹ, thế rồi cướp cò, nảy sinh án mạng. Tuy Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không đến nỗi không biết súng ống là gì, nhưng tốt hơn vẫn là thôi đi. Lợi bất cập hại!
“Tiên sinh thật sự nhận ra nó? Không biết có thể giải hoặc cho lão hủ vật này là gì hay không?”
“Kỳ thực, các ngài đoán nó nguy hiểm cũng không sai. Vật này gọi là súng, là một loại vũ khí tương tự sàng nỗ, lại có uy lực như một khẩu đại bác thu nhỏ. Song, tại hạ dẫu sao cũng là loại trói gà không chặt, biết thì biết vậy nhưng chưa từng cầm qua thứ này, chứ đừng nói là biết sử dụng. Thế nên tại hạ nghĩ mình chắc là vô duyên với nó rồi...”
Nguyễn Đông Thanh còn đang nói dở lời từ chối Sóc Phong kiếm tổ, bỗng liếc mắt về phía Hồng Đô, bất giác nhớ tới cái meme thịnh hành trong giới trẻ vẽ con mèo máy nào đó cầm súng, thế là phì cười.
Trần Thanh Lãng và Hồng Đô thấy Bích Mặc tiên sinh cứ đá mắt liên tục giữa khẩu súng và cô nàng, sau đó tủm tỉm cười thì liền nhìn nhau một cái. Sau đó, dường như đạt đến một nhận thức chung, hai người họ âm thầm gật đầu với nhau, xem như đều đã “hiểu ý” tiên sinh muốn nói.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!