Ngay lúc Vũ Văn Hiên thất thần.
Đặng Tiến Đông chợt tung mình lên cao, toàn thân xoay tròn như một cái bông vụ. Vân Hải Trấn Thiên Côn theo đó mượn đà đánh ra ngoài, dùng tốc độ nhanh đến không tưởng đánh trúng ngực Đinh Bật.
Bạch Viên tướng phun máu, lồng ngực sụp xuống một đoạn, cả người bật ngửa ra đằng sau.
Đặng Tiến Đông lại thuận thế vỗ ngọn bổng sang, đập trúng ngay giữa báng thương trong tay Vũ Văn Hiên. Kẻ sau rên lên một tiếng, hổ khẩu vỡ toạc, máu tươi trào ra, ngọn cốt thương theo đó mà rơi xuống đất.
Bạch Mã hầu nhẹ nhàng đặt chân xuống đường núi, vung ngân côn, nhìn về phía Đinh Bật đang nằm như chó chết dưới đất, thản nhiên ném lại một câu:
“Muốn đạp lên ba chữ Đặng Tiến Đông của ta tiến thân, loại như ngươi cũng xứng sao?”
Đoạn, y hất đầu về phía Long Thiếu Dương, cười nhạt:
“Kéo bọn hắn về doanh trại đi. Đương nhiên, nếu Long thiếu tướng quân vì thương thế mà chỉ giúp được một người thì chắc hẳn thiên hạ cũng chẳng ai nói gì được đâu.”
Đinh Bật còn đang gắng gượng ngồi dậy, bấy giờ nghe câu nói này của Đặng Tiến Đông thì không cách nào áp chế nổi, lại phun một ngụm máu tươi nữa ra ngoài.
Vốn là hắn định dùng hai chữ “danh tiếng” để áp chế thiếu niên chưa trải sự đời như Long Thiếu Dương cứu mình một mạng, nhưng lời vừa rồi của Bạch Mã hầu cơ hồ phong tỏa đường sống của hắn.
Long Thiếu Dương sẽ cứu một kẻ định lấy tính mạng gã làm đá kê chân sao?
Đừng có đùa.
Hiển nhiên, Đặng Tiến Đông không hề có ý định buông tha kẻ đánh lén em gái mình, nhưng lại cảm thấy tự ra tay giết người thì dễ dãi với Đinh Bật quá. Thế là, gã nghĩ ra một chiêu mượn đao giết người này, để Bạch Viên tướng từ từ cảm nhận cảm giác bất lực trước khi chết.
Lúc này, từ trong soái trướng của quân Đại Việt, Trình Chân Kim tay nắm song chùy, mình mặc giáp đen cưỡi mây bay về phía núi Lệ Chi.
Oanh Thiên Lôi và Bạch Mã hầu lần đầu tiên đối mặt, ánh mắt va chạm giữa bán không ác liệt đến độ tưởng như có thể đánh ra tia lửa điện.
Trình Chân Kim phất tay, đỡ Đinh Bật dậy, đoạn nói:
“Ba ngày sau, bản tướng sẽ tự mình xuất chiến thỉnh giáo ngân côn trong truyền thuyết rốt cuộc lợi hại đến đâu.”
“Vậy Đặng mỗ chờ được chứng kiến uy lực của cặp Lôi Động Lượng Ngân Chùy trong tay tướng quân.”
Đặng Tiến Đông chẳng chịu kém chút nào, thản nhiên dộng Vân Hải Trấn Thiên Côn xuống đất, đáp.
Sau đó, song phương ai về nhà nấy.
Đương nhiên, trận chiến hôm nay tuy tuyên bố cáo chung, chẳng qua là khoảng lặng trước cơn bão mà thôi.
oOo
Ba ngày sau...
Trình Chân Kim cố tình dời thời điểm đấu tướng ba ngày cốt là để xử lý chuyện trong quân. Dù sao, cái hành vi hôm trước của Đinh Bật quả thực cực kỳ đáng giận, không xử lý cẩn thận sẽ khiến quân tâm hỗn loạn.
Ra ngoài hành quân đánh trận đã là chuyện đặt mạng trên đầu đao mũi kiếm. Nếu như đằng sau còn có một tên đồng đội chỉ chờ cơ hội là bán đứng mình, mượn đó tiến thân, vậy thì còn đánh đấm gì?
Nếu không phải Đinh Bật có thực tài, hiện giờ Trình Chân Kim đã sớm chém đầu thị chúng.
Trấn an sĩ tốt ròng rã ba ngày, lại cho tam quân lui về sau năm dặm, Oanh Thiên Lôi mới có thì giờ dứt ra, xách hai quả chùy bạc tiến lên núi Lệ Chi. Chỉ thấy Đặng Tiến Đông đã đứng chờ sẵn, vân bào theo gió núi bay phần phật, ngân côn nắm chắc trong tay chỉ xéo xuống đất, xem ra đã sẵn sàng nghênh chiến.
Một người mặt đen, tóc rối, mũi như mũi trâu, răng như răng lợn, mình vận giáp đen, hai tay nắm hai quả chùy bạc.
Một kẻ mặt vàng, tóc vấn cao, giữa mặt có vết sẹo dài, mình vận giáp bạc, chân đeo giày thắt chỉ vàng, trên tay cầm một thanh ngân bổng.
Không nói một lời...
Cũng không cần phải giới thiệu.
Danh tiếng của hai người sớm đã vang dội thiên hạ, đương nhiên là không cần phí lời.
Chỉ thấy Trình Chân Kim động thân trước, nện bước nhào tới, hai quả Lôi Động Lượng Ngân Chùy một trước một sau đụng về phía đối thủ, tiếng xé gió phần phật hòa cùng tiếng sấm nổ đì đùng vô cùng quái dị.
Đặng Tiến Đông ôm tâm lý thử xem thần lực trời sinh của đối phương lợi hại đến đâu, thành thử không tránh không né. Y nắm chắc Vân Hải Trấn Thiên Côn bằng cả hai tay, xoay người giáng một bổng thẳng vào mặt kẻ địch. Ngân côn đánh phá khoảng không, cất lên những tiếng vùn vụt cao vút.
Một côn, song chùy đụng vào nhau nghe bành một cái.
Đặng Tiến Đông chỉ thấy hai bàn tay rung chuyển, cả người lẫn bổng đã bị sức mạnh khủng khiếp hất tung lên, hai chân rời khỏi mặt đất mà bắn thẳng lên trời đến sáu bảy trượng. Gã vội vàng chuyển thân, xoay mình hóa giải dư lực, lại đụng ngã ba bốn cái cây to mới có thể tiếp đất được. Y đưa tay, lau vết máu ở khóe miệng, âm thầm kinh hãi trước sức mạnh của đối thủ.
“Thần lực của Oanh Thiên Lôi quả nhiên danh bất hư truyền.”
Trình Chân Kim cũng bị chấn động đánh dạt song chùy ra hai bên, hai chân lún xuống đất cả tấc. Thế nhưng, giao thủ chính diện một chiêu, rõ ràng Bạch Mã hầu thua thiệt hơn không ít.
Ý tưởng của y rất đơn giản.
Thừa thắng xông lên.
Oanh Thiên Lôi vung tay, quăng một quả chùy về phía đối thủ. Lôi Động Lượng Ngân chùy trầm trọng vô cùng, hơn nữa còn có thể khống chế lôi điện. Chân khí càng mạnh, chùy lao càng nhanh, tiếng sấm nổ càng to, sét đánh ra càng nhiều. Chẳng qua, Trình Chân Kim cảm thấy dùng chân khí chế tạo sấm sét uy lực còn yếu hơn là tập trung vào man lực, nên chỉ để hai quả chùy phát ra tiếng sấm mà thôi.
Tiếng sấm nổ inh ỏi, nếu không phải tướng lĩnh dày dạn trận mạc, chắc chắn sẽ bị âm thanh này làm phân tâm.
Trình Chân Kim ném chùy đi cơ hồ dùng hết toàn lực, tiếng sấm phát ra khủng khiếp đến độ người ở trên đỉnh núi lẫn ở trong doanh trại của quân triều đình đều cảm thấy buồn nôn, ù tai, lắm kẻ tu vi thấp còn sùi bọt mép bất tỉnh tại chỗ.
Đặng Tiến Đông biết luận sức mạnh, mình thua đối phương một bậc.
Thành thử lần này hắn không đối cứng nữa.