Nguyễn Đông Thanh nghe cô nàng nói, không khỏi gãi mũi một cái.

Hắn chỉ nghĩ dẫn lối một chút để cô nàng đi thử một phen, đụng mấy cái, lại quên béng đi mất nghiên cứu khoa học là một chuyện cực kỳ tốn tiền. Chẳng thế, mà ngày xưa có nhà khoa học nào không được tài trợ, hoặc xuất thân gia đình giàu có?

Không có Ăng – ghen hỗ trợ, Mác muốn mưu sinh cũng hết ngày, đào đâu ra thời gian để mà viết Tư Bản luận?

Hơn nữa, lần này nhờ có cô nàng mới kết thúc được vụ án.

Về công, Hàn Thu Thủy quả thực là người có bản lĩnh, có thể trợ giúp hắn rất nhiều. Về tư, Nguyễn Đông Thanh có việc nhờ người ta, lại thêm hắn trời sinh lười nhác. Hàn Thu Thủy gia nhập, công việc cần xử lý chắc chắn sẽ hạ thấp.

Thế nhưng...

Nguyễn Đông Thanh quá coi thường địa vị của điện từ đối với thuật cơ quan của Huyền Hoàng giới, không tính đến được chuyện cô nàng đòi bái hắn làm thầy.

Thành thử...

Bích Mặc tiên sinh ho khan một tiếng, nói:

“Chuyện đến phủ Chưởng Ấn làm việc thì tại hạ cảm thấy không vấn đề. Về phần lương bổng đãi ngộ cụ thể thì làm phiền Cố tiên sinh một phen.

“Cuối cùng... thu đồ bái sư thì để sau hẵng nói.”

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nói đến đây, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch để vị thiên tài Hàn gia kia thấy rõ bộ mặt “lưu manh giả danh tri thức” của hắn.

Hay cứ trích lời Gia Cát Lượng là “dưới bút có ngàn lời, trong bụng không một mẹo”.

Hàn Thu Thủy sảng khoái nhận lời, thầm nghĩ trước khi đến đây đã được Chu Diễm Quỳnh bày kế, không tin là không cạy được miệng của ông tiên sinh kia.

Cô nàng thẳng thắn thừa nhận mục đích cá nhân của mình cũng khiến đám nhân viên nòng cốt của phủ Chưởng Ấn cảm thấy cô nàng không phải hạng ngụy quân tử, hảo cảm tăng không ít. Cố Văn – Cố Thi Âm gật đầu tán thưởng, Lã Vọng Thiên la hét muốn bói thay cô nàng một quẻ.

Bốn người Vương Long, Mã Hổ thấy đối phương hoàn toàn không có vẻ gì là muốn truy cứu chuyện trước đó, lòng dạ rộng rãi độ lượng, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Vương Long dẫn đầu tiến lên một bước nhận sai:

“Hàn tiểu thư không so đo chuyện ban nãy, Vương Long hổ thẹn.”

Thế là, chuyện Hàn Thu Thủy đến phủ Chưởng Ấn làm công ăn lương chẳng mấy chốc đã thành việc thuận lý thành chương. Đương nhiên, tên nào đó hiện giờ còn đang nghịch kiến là ngoại lệ.

oOo

Hàn Thu Thủy phá án được hai ngày, thì đám thiên kiêu ngoài thành rốt cuộc cũng rồng rắn nối đuôi nhau tiến vào bí cảnh. Thành Bạch Đế tạm thời lại trở nên yên tĩnh khác thường.

Những ngày này, Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng chạy đến phủ Chưởng Ấn một chuyến, nhắc nhở Nguyễn Đông Thanh bấy giờ đã sắp vào cuối đông, dân chúng chuẩn bị cày bừa vụ mới.

Gần đây chiến tranh với Hải Thú căng thẳng, nhu cầu lương thực tăng cao, áp lực lên hậu phương như thành Bạch Đế không thể nói là không nhỏ.

Hồi đến Bạch Đế, Nguyễn Đông Thanh đã đọc một lượt ghi chép về ruộng công và ruộng tư quanh thành. Gã nghe Hồ Ma Huyền Nguyệt nói, chặc lưỡi cảm thán:

“Nếu không có Hải Thú quấy rầy, chỉ với số ruộng số dân này kém cũng phải nuôi được thêm ba vạn đại binh.”

Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Hồ Ma thành chủ cơ hồ bị một câu nói này đánh động, đầu váng mắt hoa, suốt dọc đường từ phủ Chưởng Ấn về đều trầm tư suy nghĩ.

Về phần Bích Mặc tiên sinh của chúng ta...

Sau khi y thị rời khỏi, gã cũng bắt đầu ăn mặc chỉnh tề, sau đó chia binh hai ngả. Cố Văn, Dư Tự Lực và bốn người Trương Triều Triệu Hán đi ruộng công khảo sát, gã thì dẫn Hồng Đô, Hàn Thu Thủy, Lã Vọng Thiên đi ruộng tư nhìn một lượt.

Hàn Thu Thủy và Dư Tự Lực không hiểu vì nguyên cớ gì, vừa đến là chí chóe không dứt, chẳng rõ có phải oan gia từ kiếp trước hay không. Lần này Hàn Thu Thủy được đi cùng gã, còn quay mặt lè lưỡi chọc tức Dư ngỗ tác.

Cậu chàng tức mà không làm gì được, chỉ có thể trợn mắt ngược lại.

Dù sao...

Ai bảo cách làm người của Hàn Thu Thủy chỉ có thể dùng bốn chữ “không theo lẽ thường” để mà hình dung. Người chập cheng hơn cô nàng thì không cơ trí bằng, người cơ trí hơn thì lại không thể sánh được độ vô lại của nàng ta, mà kẻ tiểu nhân thì há có thể sánh được cái đầu dở dở hâm hâm của Hàn Thu Thủy?

Thành thử...

Chửi nhau với cô nàng cơ hồ không khác gì đứng chửi cái gương.

Lã Vọng Thiên nhún vai một cái, cười khổ lắc đầu. Ngày trước quen nhau, ấn tượng ban đầu của cậu chàng với Dư Tự Lực là biết ẩn nhẫn, chịu giấu tài, không muốn lộ mặt.

Có thể biến người như vậy thành cái dáng vẻ đấm ngực dậm chân hiện giờ...

Ngôn ngữ khó lòng biểu đạt, chỉ có thể hướng về phía Hàn Thu Thủy giơ ngón cái.

Không phục không được.

Cô nàng này nói trắng ra là một dị loại, nói khó nghe chút thì là quái thai, không thể suy xét bằng lẽ thường. Cũng chẳng rõ rốt cuộc Bích Mặc tiên sinh đang sắp đặt ván cờ gì mà lại phải dùng một người như vậy.

Chuyện Nguyễn Đông Thanh đi khảo sát tư điền rất nhanh đã bị các thế gia sĩ tộc tỏ tường.

Thế nhưng, trái với lần ngục tốt bị cách chức lần trước...

Lần này thế gia ở thành nam cơ hồ là hoàn toàn không thèm phản ứng. Thậm chí có mấy nhà được họ Cổ cầm đầu còn phái người dọc đường đưa xe ngựa, chuẩn bị trà bánh, giống như chỉ cầu Nguyễn Đông Thanh sớm đến khảo sát phút nào thì hay phút ấy.

Chuyện này đương nhiên khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đề phòng.

EQ của Nguyễn Đông Thanh tuy thấp, nhưng cũng đủ biết sở dĩ các thế gia chịu tốn thì giờ lá mặt lá trái với hắn hoàn toàn là do cái vụ hắn “trồng nấm” trên Phật đạo.

Lần này thế gia ở thành nam lại cơ hồ không chờ được, ra người ra tiền.

Nếu nói không có ý đồ gì khác, chắc chắn Nguyễn Đông Thanh không tin.

Thế rồi, hắn chợt nghĩ đến một chuyện.

Đào thị.

Nhà họ Đào thân là sĩ tộc, mặc dù nói là độc quyền chuyện đọc sách học hành, nhưng luận kinh thương kiếm tiền thì tuyệt không thể nào sánh bằng các sĩ tộc mới xuất thân thương nhân. Thế thì vì cái gì nhà họ Đào vẫn có thể ổn áp đè đầu cưỡi cổ những thế gia mới này, chiếm hết các sản nghiệp đáng tiến, vị trí đắc địa trong thành?

Thủ đoạn của họ Cổ ra sao, Nguyễn Đông Thanh đã tự mình nếm thử. Thế nhưng họ Đào vẫn có thể ép các nhà không thể không liên thủ đẩy một cái bình phong là Tham Lang bang ra.

Câu trả lời xem ra chỉ có một chữ.

Ruộng.

Mặc kệ chuyện có tu vi ảnh hưởng thế nào đến cục diện của Huyền Hoàng giới, mặc kệ thiên hạ giờ này là năm nhà tranh nhau chứ không phải Nho đạo độc tôn trong sử sách...

Cuối cùng, một thế lực muốn phát triển không thể không có người.

Muốn người có thể sinh sản, vậy thì cần có ăn. Dù sao, người thiên hạ mười thành có chín đều là người bình thường, không thể tích cốc như tu sĩ được.

Xét cho cùng, Huyền Hoàng giới hiện tại vẫn là xã hội nông nghiệp.

Mà mâu thuẫn tài nguyên chính của xã hội nông nghiệp không gì nằm ngoài người và đất.

Đào thị có thể áp chế các sĩ tộc khác, có tiền để chiếm lấy những nơi đắc địa trong bốn chợ tám đường, chắc chắn là do trong tay nắm giữ đại bộ phận ruộng tư.

Đào thị cắm rễ ở Bạch Đế cũng đã có hơn trăm năm, rễ sâu gốc cứng, có thể nói là phần lớn ruộng tốt đều đã trở thành tài sản tư của bọn họ. Các thế gia khác từ nơi khác tới, tựa như bèo không rễ, tuy xuất thân kinh thương khiến bọn họ có tiền bạc rủng rỉnh, nhưng có những lúc có tiền trong tay chưa chắc đã mua được thứ mình muốn.

Đất trong tay Đào thị là một ví dụ.

Hiển nhiên...

Kẻ nào đó có thể đánh Phật đạo biến dạng đã bất đắc dĩ trở thành con dao trong tay thế gia, vung về phía sĩ tộc đệ nhất thành Bạch Đế – Đào thị.

Đối với chuyện này, gã cũng không biết là nên khóc hay nên cười.

Kỳ thực, đất công từng bước bị xâm chiếm, chuyển hóa thành đất tư, từ xưa đến giờ đều là một vòng tuần hoàn ác tính trong xã hội phong kiến. Dân chúng đi từ chỗ có đất, đến mất đất, đến không sống nổi, cuối cùng bị quân phiệt kích động phản kháng, tạo thành một loạn thế mới.

Quân phiệt đánh nhau xong, lần nữa phân chia thiên hạ, lại xuất hiện thế gia địa chủ mới. Cứ thế lặp đi lặp lại...

Hiển nhiên, ở thành Bạch Đế lúc này cũng đang tồn tại một mâu thuẫn như vậy.

Mà Nguyễn Đông Thanh, lúc này, lại sắm vai người nông dân bị kích động tạo phản.

Vừa đi vừa nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc gã đã được Hồng Đô hộ tống đến khu ruộng tư ngoài thành đông.

Thành Bạch Đế ngụ trên một đồng bằng, bốn bề thoáng đãng, có con sông Hồng Long chảy ngang qua. Bốn phía đều là ruộng, phân biệt ở mặt bắc và đông là ruộng tư, mặt nam và tây là ruộng công. Sau đó dân cày vì tiện, tự lập làng mở xóm, thoáng cái ngoài thành Bạch Đế đã có bảy tám làng mạc thị trấn.

Trong số đó, Đào thị trong thành tự mình khống chế hai làng.

Một là Đào Viên Thị ở thành đông.

Một là Đào Nguyên Thị ở thành bắc.

Bề ngoài nói là làng, nhưng dân số cũng lên đến hàng vạn, nhà cửa mọc lên như nấm, tường chắc cổng dày, hai bên đều đặt tháp canh dò xét.

Nguyễn Đông Thanh quả thực không muốn thừa nhận, nhưng Đào Viên Thị này quả thực còn phồn hoa hơn Quan Lâm.

Họ Đào không hổ là sĩ tộc lớn nhất Bạch Đế, kinh doanh nhiều năm. Nếu Đào Nguyên Thị cũng giống với làng này, vậy thì một khi có biến, dưới tay họ Đào sẽ có mấy vạn dân phu. Lọc ra lấy làm lính không một vạn cũng có tám ngàn binh mã.

Tạo phản tấn công Cổ Long thì không đủ, nhưng nếu muốn Lương Sơn tụ nghĩa cướp thành làm vua thì cũng đủ sức rồi.

Đặt lên bàn cân...

Mấy thế gia mới như họ Cổ quả thật không so sánh nổi, chỉ có thể nói là chim cu gặp gà chọi. Chỉ sợ nếu không phải thành chủ có ý nâng đỡ thế gia mới lên làm đối trọng với Đào thị, mấy nhà kia sớm đã bị nhà họ Đào quật bật rễ.

Trước đây đọc dã sử còn không có cảm giác gì, hôm nay người thật việc thật, nói Nguyễn Đông Thanh không bị nội tình của thế gia làm khiếp sợ một phen thì là nói dối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play