Hồng Đô theo bảo vệ hắn đã lâu, quen việc thạo nghề. Chẳng đợi gã lên tiếng nhờ cậy, cô mèo máy đã dùng lệnh bài truyền âm gọi Dư Tự Lực đến nhà lao.
Dư Tự Lực tuy chỉ có chút y thuật mèo ba cẳng, nhưng nắm vững căn bản, lại thêm thể chất đặc thù, không tiếc lấy thân thử thuốc. Lần này lên đường, Hồng Đô ngoại trừ lấy “chiêu bài” của cổ viện là vi khuẩn, vi sinh vật ra còn dấm dúi đưa cho cậu chàng một vài sách vở liên quan đến y thuật được Hồng Vân đưa cho, khiến Dư Tự Lực gần đây cơ hồ trở thành một kẻ nửa trong suốt, không mấy khi ra khỏi cửa.
Đương nhiên, La Mã không phải xây trong một buổi, y thuật của Dư Tự Lực sẽ không vì một vài quyển sách mà tăng như ngồi tên lửa trong thời gian ngắn. Thế nhưng cổ viện không thiếu thuốc lạ, đám học trò của Nguyễn Đông Thanh lần nào ra làm việc mà không có một đống để giữ mạng? Trước khi Lý Thanh Vân lấy được Lăng Xương kiếm trong bí cảnh, cậu chàng cũng dựa vào đống thuốc thang này.
Vừa vào đến nhà lao, trông cái ông Bích Mặc tiên sinh bình thường nói dễ nghe là tâm bình khí hòa, khó nghe là lười chảy thây nhà mình mặt hằm hằm, mày nhăn hí, mắt rực lửa mà cậu chàng giật mình một cái.
Dư Tự Lực hãy còn nhớ lúc Nguyễn Đông Thanh bị cường giả Phật Môn ám sát trong buổi luận đạo, gương mặt gã cũng không âm trầm như lúc này.
Thế là, họ Dư rất biết điều, im lặng không nói tiếng nào đi thực hiện đúng chức trách của mình. Cậu chàng tiến vào nhà lao, lấy ra một số chai lọ và vải sạch sát trùng vết thương. Chỉ trong thoáng chốc, mùi cồn đã lãng đãng bay khắp phòng. Cứ như Dư Tự Lực đọc được trong sách, thì cái này gọi là sát trùng.
Nguyễn Đông Thanh thấy Dư Tự Lực đã bắt đầu điều trị vết thương trên người phạm nhân mà thở dài, lắc đầu.
Hắn biết mình lần này hành xử rất cảm tính, rất xốc nổi. Cái loại hành vi chống lại quy luật của xã hội, thường thức của thế gian này thực chẳng khôn ngoan một tẹo nào. Có nói là dã tràng se cát, châu chấu đá xe cũng không quá.
Thậm chí có lẽ so với mấy cậu choai choai trong tiểu thuyết hở chút là giết người diệt tộc ra thì cũng chỉ khá hơn chút đỉnh.
Bích Mặc tiên sinh hít sâu một hơi, nói:
“Hồng Đô, truyền âm về cổ viện, nhờ Vũ tổng binh đưa mấy quyển sách liên quan đến khám nghiệm ra đây.”
“Tiên sinh, ở đây ai mà không biết tính ngài? Sách thì tiểu nữ sớm đã đem đến rồi.”
Hồng Đô vẫn còn nhớ y nguyên việc Hồng Vân không muốn lộ danh tiếng, nơi này lại tai vách mạch rừng, thành thử chuyện chuẩn bị sách vở cho Dư Tự Lực cô nàng cũng vơ đại vào mình. Hơn nữa, không giống Nguyễn Đông Thanh, cô mèo máy cũng chẳng thèm lăn tăn cái chuyện Lý Thông cướp công Thạch Sanh này.
Nguyễn Đông Thanh lần này hành xử trái tính trái nết, cũng không hỏi cặn kẽ. Gã gật đầu một cái, nói Hồng Đô sắp xếp cho Trương Triều, Triệu Hán ở cùng một phòng giam với Vương Long, Mã Hổ. Bình thường Huyền Hoàng giới có lệ không giam kẻ quen thân cùng một chỗ, đề phòng phạm nhân ủ mưu vượt ngục.
Lần này Nguyễn Đông Thanh làm trái hẳn lẽ thường, khiến Trương Triều Triệu Hán đều cảm thấy kẻ này hoặc là hào phóng quá đáng, hoặc là hoàn toàn không xem hai người bọn họ ra gì. Lại thêm chuyện ở cửa ngục bị Nguyễn Đông Thanh đọc vanh vách họ tên mục đích, hai người Trương Triệu cảm thấy khả năng sau khả dĩ hơn.
“Nhà ngươi không cần phải giả mèo khóc chuột.”
“Không sai. Ta dùng dương mưu. Các người có muốn vượt ngục thì cũng phải chờ thương thế của Vương Long, Mã Hổ bình phục, đúng không? Mà ta chỉ cần chờ hai người kia tỉnh lại, hỏi rõ ràng một phen là được.”
Gã vừa nói, lại phủi tay áo, bỏ đi.
oOo
Hồ Ma Huyền Nguyệt và Chưởng Bút Hoắc Kim Trọng, Chưởng Kiếm Hoàng Thanh Nhàn nghe Dương Trí báo tin mà cả người chấn động rần rần.
Ngục ở thành bắc vốn là dùng trong thời chiến, kiên cố lại phức tạp. Bình thường cũng phải có đến bảy tám mươi ngục tốt thay phiên canh giữ. Nguyễn Đông Thanh vừa nhậm chức chưa đến nửa ngày đã vung đao chém hàng loạt, tống toàn bộ “củi” vào lò, không thể nghi ngờ là đang thách thức trắng trợn quyền uy của thành chủ.
Thế nhưng, người sợ lại không phải gã.
Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng biết chuyện hai người Hoắc, Hoàng muốn mượn cớ giết người, lại phối hợp với Dược Thánh đầu độc Nguyễn Đông Thanh. Chỉ là y thị không ngờ Bích Mặc tiên sinh lần này động thủ nhanh đến thế, vừa đến Bạch Đế đã giở ngón đòn thù.
Hoắc Kim Trọng và Hoàng Thanh Nhàn lại càng không cần phải nói. Giờ này hai người sâu sắc hiểu rõ cảm giác của con ruồi trong trận húc nhau của trâu bò.
Dương Trí nuốt nước bọt, đầu cúi thấp.
Gã đương nhiên không hi vọng Hồ Ma Huyền Nguyệt dám công nhiên đối đầu với kẻ vừa đánh Phật đạo biến dạng.
Nhưng, Dương Trí hi vọng thành chủ và hai vị chưởng quan có thể mở một mắt lưới, biến cách chức thành “thuyên chuyển công tác”.
Hồ Ma Huyền Nguyệt im lặng hồi lâu, đoạn phất tay ra hiệu cho họ Dương về nhà chờ lệnh. Đợi gã đi khuất, y thị mới lên tiếng:
“Chuyện ngày hôm nay hai vị cảm thấy thế nào?”
“Kẻ này mưu tính sâu vô cùng, hai chúng ta thẹn không thể phân ưu với thành chủ.”
Hoắc Kim Trọng, Hoàng Thanh Nhàn nhìn nhau, cuối cùng đều thống nhất đưa ra cùng một đáp án. Đại khái là muốn nói cho Hồ Ma Huyền Nguyệt biết rằng ông Phật kia ngài rước về, bọn ta bó tay không đỡ nổi. Nhất là từ sau khi chứng kiến dáng vẻ quỷ dị dưới Thanh Trúc Tự của gã, hai người xuất phát từ tiêu chí “ăn chắc mặc bền” quyết định co đầu rụt cổ.