Hồ Ma Huyền Nguyệt tối đó cho binh mã đến trấn giữ phủ thành chủ, mở toang cửa chính, lại dặn bộ hạ nếu các vị gia chủ ở thành nam phái người đến gặp thì cứ dẫn thẳng đến thư phòng của y thị. Binh sĩ dưới trướng tin tức không quá linh thông, hành động “vĩ đại” của Bích Mặc tiên sinh tạm thời vẫn chỉ hạn chế trong số ngục tốt và cao tầng của phủ thành chủ. Thành thử, đối với hành động quái dị của Hồ Ma thành chủ, đám người đều ôm một bụng hoài nghi chẳng hiểu y thị lại tính làm chuyện gì.
Song quân lệnh như núi. Tướng sĩ tuy trong đầu toàn là dấu “?”, nhưng vẫn y theo hiệu lệnh của Hồ Ma Huyền Nguyệt mà hành sự.
Mà cũng chẳng cần đợi lâu, hai người Hoắc, Hoàng vừa mới rời khỏi, ghế ngồi còn chưa lạnh, bên ngoài đã có mười mấy gần hai mươi kẻ mình đầy vòng vàng nhẫn ngọc, áo trong áo ngoài bằng lụa tốt gấm quý chen nhau mà đến.
Những người này xuất thân thương lái, theo kiểu nói dân dã thì là loại giàu xổi, còn chưa hưởng phú quý được mấy đời, bản tính khoa trương còn hiện rõ. Thành thử lần này đến phủ thành chủ, kẻ nào kẻ nấy cả người đều sáng loáng ánh vàng ánh bạc, cứ như thể đang lấy tiền tài ra tạo áp lực cho Hồ Ma Huyền Nguyệt.
Cũng không rõ y thị nói với đám gia chủ những gì, chỉ biết là sau đó không lâu, cả đám đều hớt hải chạy khỏi phủ thành chủ, khiến mấy tên lính gác cửa đều cảm thấy chưa nghênh đón đã phải tiễn khách. Lúc đến chư vị gia chủ chân bước phăm phăm, mặt giận phừng phừng bao nhiêu thì lúc về vắt giò lên cổ, mặt vàng như nến bấy nhiêu.
Hôm đó, thành Bạch Đế gà bay chó sủa.
oOo
Qua miệng Cố Văn, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cuối cùng cũng ý thức được hành động vĩ đại hôm qua của mình có ảnh hưởng khủng khiếp đến mức nào. Vốn là Nguyễn Đông Thanh ngồi trong phủ vững như bàn thạch, chỉ chờ thành chủ đến vấn tội, hoặc là thế gia sĩ tộc đến chỉ trích hắn. Thế nhưng Bích Mặc tiên sinh chờ đến ruồi bay vo ve, người sắp mọc mốc mà cũng chẳng ma nào thèm tới, càng khiến gã thấy quái lạ.
Thấy chuyện này có vẻ quái lạ, Nguyễn Đông Thanh bèn gọi Hồng Đô và Lã Vọng Thiên cùng lên phố đi dạo, nghe ngóng xem sao. Dù sao tình huống hiện tại có điểm là lạ, bị động chờ người đến cửa cũng không phải cách.
Ba người đi trên đường, lại phát hiện hôm nay trị an của thành Bạch Đế tốt đến lạ thường, đến dân chúng cũng cảm thấy là lạ không quen. Nguyễn Đông Thanh thử hỏi mấy người không được, đành phải nhờ Lã Vọng Thiên đi điều tra. Có vẻ cho dù là ở địa cầu hay Huyền Hoàng giới thì đẹp trai cũng là một lợi thế. Lã thiếu lâu chủ đi chưa bao lâu đã quay về, khiến Nguyễn Đông Thanh sâu sắc cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Lã Vọng Thiên nói sở dĩ hôm nay trong thành Bạch Đế bình an lạ thường là vì đám bang chúng Tham Lang bang bình thường ngông cuồng hống hách hôm nay đều biến mất, cứ như là bốc hơi khỏi cõi đời. Một số hạng giá áo túi cơm, con nhà sĩ tộc cũng không thấy ra đường khi nam bá nữ.
Mấy người này đột nhiên đổi tính, mới khiến thành Bạch Đế trở nên trời quang mây tạnh.
Ba người đi trên đường chưa được bao lâu, thì từ một trà lâu gần đấy đã có một người trung niên hớt hải chạy ra ngoài. Y nhìn ba người Nguyễn Đông Thanh một lượt từ đầu đến chân, đoạn nói:
“Thảo dân Cổ Trạch Thâm, tham kiến đại nhân.”
“Ra là Cổ lão bản. Không biết vì sao lão bản lại nhận ra được thân phận của tại hạ?”
Nguyễn Đông Thanh tự thấy bình thường tính cách bản thân có phần tuềng toàng luộm thuộm, không chú ý đến ăn mặc cho lắm. Hơn nữa, hắn lại quán triệt tinh thần tách bạch công việc và đời tư. Cũng giống như việc nếu phải đi làm thì hắn có thể dậy sớm, nhưng không có việc gì thì Nguyễn Đông Thanh sẽ ngủ trương xác đến trưa vậy. Nếu là vì công việc, hắn có thể ăn diện. Thế nhưng nếu là ngày thường thì gã chỉ chọn bừa một bộ quần áo vải mà thôi.
Thành thử...
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới không hiểu nổi vì sao có người nhìn dáng vẻ hiện giờ của gã lại có thể liên hệ đến vị Chưởng Ấn quan quyền thế ngập trời vừa nhậm chức cho được.
Cổ Trạch Thâm cười, xoa tay vào nhau:
“Đương nhiên là vì đại nhân trên người có quý khí, cho dù là áo vải giày rơm...”
“Nói tiếng người.”
Hồng Đô không muốn lãng phí thì giờ nghe gã nịnh bợ, bèn sẵng giọng hừ lạnh một tiếng. Cổ Trạch Thâm cũng không phải hạng túi cơm giá áo, bị cô nàng lớn tiếng nạt nộ vẫn có thể bình thản như không, trái lại còn cười:
“Đã nghe danh Ngự Miêu Hồng hộ vệ đã lâu, quả nhiên là phong thái còn hơn cả lời đồn của thiên hạ.”
Y ngừng một chốc, đoạn ra vẻ thành khẩn:
“Chủ ta đã cho người vẽ lại dáng vẻ của đại nhân, báo đám kẻ dưới bọn ta nếu như gặp ngài trên đường thì nhất thiết phải mời vào, đãi làm thượng khách. Sau đó báo cho chủ ta tự mình đến bái kiến.”
Nguyễn Đông Thanh hỏi:
“Chủ ngươi là ai?”
“Một lát đại nhân tự nhiên sẽ biết.”
“Còn phải chờ bao lâu?”
“Tại hạ đã cho người dùng ngọc truyền âm thông báo, chắc hẳn đã trên đường đến rồi.”
Hai người trao đổi mấy câu, Cổ Trạch Thâm lại đích thân mời Nguyễn Đông Thanh vào quán, trà nước điểm tâm đều là những thứ thượng hạng. Cũng may Bích Mặc tiên sinh hiện giờ đã không giống với một năm trước, mồm của hắn sớm đã bị Trương Mặc Sênh chiều hư. Bằng không chỉ sợ hôm nay sẽ làm ra chuyện mất mặt.
Qua một tuần trà, từ bên ngoài có một phụ nhân mặc áo vàng đi tới, nhẹ nhàng cúi đầu:
“Thôn phụ Cổ Trạch Dao bái kiến đại nhân.”
“Phu nhân khách khí. Không biết hôm nay ngài cho người chờ tại hạ ở đây là có chuyện gì?”
Nguyễn Đông Thanh tự biết hắn làm người có phần bộc trực, luận chuyện chính trị chính em, nói lời khách sáo, người lừa ta gạt không tài nào sánh được với những thế gia sĩ tộc này. Thành thử, gã bèn chơi xỏ lá, lợi dụng chức cao vòng qua màn hư tình giả ý của Cổ Trạch Dao, trực tiếp đi vào vấn đề.