“Chuyện ấy thì không cần tướng quân phải quan tâm.”
Quan Hạ Băng cười lạnh, nhún vai một cái, hoàn toàn không để câu nói móc máy của Long Tuyền vào tai.
Không thể không nói...
Mưu kế lần này của Lý Thanh Minh có thể nói là cơ hồ là hoàn mỹ, đo ni đóng giày cho Lý Thanh Vân. Có lẽ nếu là nhắm vào kẻ khác, mưu kế của hắn sẽ có tỉ lệ thất bại khéo phải đến bảy tám phần. Song nếu là dùng để đối phó với Toái Đản Cuồng Ma thì quả thực trăm phát trăm trúng.
Mà sở dĩ âm mưu lần này của Lý Thanh Minh thất bại cũng vì một yếu tố mà không ai có thể lường trước được: thanh kiếm quái dị của Lý Thanh Vân.
Dù sao, cô nàng cũng không thể không thừa nhận.
Lý Thanh Minh lần này thua không oan.
Có ai có thể tưởng tượng được trên đời lại tồn tại một bảo vật có thể không cần tiêu tốn chân khí, không nhìn cảnh giới cao thấp, tùy thời tùy lúc đều có thể chữa trị cho chủ nhân một cách hoàn hảo như Lăng Xương Kiếm? Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, lại nghe chính Lý Thanh Vân giải thích vật này lấy trong bí cảnh ra, có lẽ đến giờ Quan Hạ Băng vẫn không tin lại có một thần vật nghịch thiên như vậy tồn tại trên đời.
Dù sao...
Long Nha Ngân Lân Kích của nhà họ Quan thực ra cũng là vật trong bí cảnh, song lại không có công năng biến thái như Lăng Xương Kiếm.
Quan Hạ Băng quay đầu, đi tìm Thẩm Tư Quân bàn chuyện phòng ngự Hải Thú tiến công, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Long Tuyền và cánh quân Tả Dực của hắn nữa.
Bấy giờ, trong lòng cô nàng toan tính nếu như quân Tả Dực của gã tự giác lên chiến trường hỗ trợ không thiếu một ai thì mọi chuyện còn dễ nói, nhược bằng cho rằng Lý Thanh Vân được đặc cách, định sử dụng chuyện này tạo áp lực cho cô nàng để mình không phải ra sức...
Quan Hạ Băng đương nhiên cũng sẽ không nương tay.
Nàng có thể lấy đại cục làm trọng, có thể không mượn việc công báo thù riêng, nhưng nếu đối phương quả thực tri pháp phạm pháp, tự đưa cổ đến trước cửa xin được chém...
Vậy không trách được nàng ta.
Về phần Lý Thanh Vân...
Cô nàng còn có dụng ý khác.
oOo
Lại qua mấy ngày...
Cân nhắc mãi, cuối cùng Long Tuyền và Quách Bình Minh cũng đành phải khuất phục trước Quan Hạ Băng, để quân đội phối hợp phòng ngự hết sức có thể.
Cả hai đều bụng bảo dạ, rằng một khi chuyện này êm ắng lại, Nghiêm Quảng liên lạc được với Đồng châu chủ tố cáo thì chắc chắn sẽ khiến Quan Hạ Băng đẹp mặt.
Mà trong mấy trận chiến này...
Ma Kình tộc tràn lên bờ cát, lê tấm thân to như những quả núi lớn của chúng càn vào thành Hải Nha, mỗi một con đều có sức xung phong không kém gì cường giả Vụ Hải. Quân Tả Dực đối diện với thanh thế kinh khủng như vậy, khó tránh khỏi thương vong thảm trọng, mười thành chết hai, bị thương phải ba bốn.
Long Tuyền thấy Tả Dực quân của mình tổn thất nghiêm trọng như vậy, trong lòng sớm đã mắng cả tông ti dòng họ của Quan Hạ Băng bảy bảy bốn mươi chín lần. Thế nhưng, lần này đối phương chiếm lý, hắn thân là người học binh pháp cũng không tiện nói gì thêm được. Mắt thấy thương vong càng lúc càng lớn, Long tướng quân chỉ còn cách đánh tiếng với Chiến Vương nhà mình giật dây một phen, điều chi viện từ nơi khác đến, đặng giúp Tả Dực quân chống đỡ một phần áp lực.
Nghiêm Quảng vừa đến Hải Nha, lập tức như cá gặp nước, cả ngày không phải đang chè chén đàn đúm thì là dạo chơi hát ca, dáng vẻ phế vật đến độ khiến người ta không thể nào nhìn thẳng được. Lúc Long Tuyền đến tìm gã nói chuyện thương vong của quân Tả Dực, tên này còn dửng dưng như không, đáp:
“Tả Dực thì Tả Dực thôi, nước Tề ta lắm nhân tài, chết thì lại chiêu mộ mấy hồi.”
“Không thì nếu tướng quân thích ai bên quân Hữu Dực thì có thể nói với Hải thúc một tiếng, cứ bảo lời của ta nói.”
Phải đến khi Long Tuyền kém chút là không chịu đựng nổi, muốn nổi đóa lên thì Chiến Vương mới gật đầu một cái, vỗ vai y trấn an:
“Yên tâm. Chuyện này bản vương tự đã có sắp xếp, Long tướng quân chớ có lo lắng.”
Long Tuyền cũng không rõ rốt cuộc cái vị vương gia nếu không ra ngoài khi nam bá nữ thì chỉ nằm nhà ngồi không hưởng lạc này của mình có thể có “sắp xếp” gì, song hiện tại, hắn cũng chỉ có thể dựa vào Nghiêm Quảng mà thôi.
Chờ Long tướng quân đi khuất, Nghiêm Quảng chợt đưa tay gảy một cái vào khoảng không. Trước mặt gã lập tức hiện ra một giao diện mà nếu Bùi Xuân Luận, Giả Cát Tường có mặt ở đây chắc hẳn sẽ thấy vô cùng quen thuộc.
Chính là “hệ thống” của Trang Bức Thần Giáo.
Nghiêm Quảng gõ gõ ngón tay lên không khí, miệng lẩm bẩm vài cái tên, mắt lướt qua một cái danh sách dài dằng dặc. Những hàng chữ ngay ngắn có cái tỏa sáng, có cái mờ tối, có cái lại hoàn toàn ảm đạm vô quang, bị gạch chéo bằng hai nét mực đỏ.
Ánh mắt Chiến Vương thoáng dừng lại ở một cái tên đã bị gạch trong tích tắc, kế mới di dời sang một cái tên khác ở cách đó ba hàng, Gã chép miệng một cái, lẩm bẩm:
“Lần này trăm sự nhờ ngài rồi, thiên sư đại nhân của Ngọc Hư cung.”
oOo
Lúc này, cách Hải Nha hơn hai ngàn dặm về phía nam, ở một tòa thành không lớn không nhỏ nằm sát biển, một đạo sĩ tuổi trung niên ngồi xếp bằng chợt mở đôi mắt ra, trên gương mặt lão thoáng hiện ra vẻ ngờ vực.
Lão chính là Trần Phan Nam, hiện tại đã là thiên sư ở Ngọc Hư cung. Đồng thời, cũng là người đã đến móc nối cho Bùi Xuân Luận đầu tư vào võ đài ngầm ở thành Bạch Đế khi trước.
Có thể nói là thành viên cộm cán một thời của Trang Bức thần giáo.
Trước mắt lão lúc này, một hàng chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ từ từ hiện lên: