Quan Hạ Băng nghe Nghiêm Quảng nhắc đến “hiệp ước của bảy nước”, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành. Thế nhưng hiện tại cô nàng còn đang bận sử dụng chân khí băng hàn bảo vệ tâm mạch của Lý Thanh Vân, quả thực là không tiện lên tiếng chất vấn. Bằng không một khi chân khí không bị khống chế, hai mạch Nhâm – Đốc không thông, thì chẳng những cô nàng phải chịu phản phệ mà tính mạng của Lý Thanh Vân cũng nguy trong sớm tối.
Lý Thanh Minh nhếch mép, nói:
“Chuyện ấy bản vương nào dám quên, nhưng vương gia cũng nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của xá đệ rồi... Ài...”
Nghiêm Quảng lắc đầu:
“Thế thì không được.”
Gã chậm rãi tiến lên trước một bước, nhìn quanh một lượt, đoạn nói:
“Năm xưa lúc Đại Việt lập quốc đã có ước hẹn với sáu vị quốc chủ sẽ phòng thủ mặt nam, vô luận là tiền của hay nhân lực đều phải ra sức bằng với sáu nước. Bây giờ trên chiến trường đã thấy bóng dáng Vương Tộc, là lúc cần người. Dực hoàng đế cũng đã chấp đồng ý vương lệnh chung của sáu nước, coi kẻ không lên chiến trường là đào ngũ, theo quân luật pháp mà xử. Bây giờ Linh Vương điện hạ lại muốn đặc cách cho tiểu vương gia... thế này... không hợp tình hợp lý cho lắm.”
Nghiêm Quảng cười nấc lên, nói:
“Tại hạ thì cũng dễ nói chuyện thôi, thế nhưng... ài... Long tướng quân và Quách phó tướng có hơi không phục. Chuyện này... chuyện này... Linh vương điện hạ xem phải giải quyết thế nào mới phải đây?”
“Đúng thế.”
“Há lại có chuyện chúng ta ở ngoài đánh đánh giết giết, lại có người nằm ở hậu phương ngồi mát ăn bát vàng được?”
Đầu tiên là Long Tuyền, sau đó Quách Bình Minh cũng kích động. Chẳng mấy chốc, tiếng reo hò phản đối của toàn bộ quân Tả Dực do Nghiêm Quảng mang theo đã vang dội cả một vùng rộng lớn. Thanh thế của quân Tả Dực quá lớn, lại thêm thân phận của Lý Thanh Minh còn đặt ở đó, khiến cho binh tướng Ngoan Thạch doanh không ai dám mở lời nói đỡ cho Lý Thanh Vân.
Hai anh em Thanh Tú, Anh Tuấn nghiến răng, thầm mắng bản thân rằng nếu như có thể mời được Hàn Thu Thủy đến sớm hơn, để Lý Thanh Vân có một bộ chiến giáp ưng ý thì chưa hẳn đã đến nỗi trọng thương gần chết thế này. Vốn là, hai người này thuộc diện máu liều nhiều hơn máu não. Nếu không phải Hoàng Kim Thần ngăn lại kịp thời thì có lẽ hiện giờ hai anh em nọ đã nhảy xổ tới liều mạng với Lý Thanh Minh rồi.
Mấy tên ở Du Long doanh tuy không nhân cơ hội này tát nước theo mưa, bỏ đá xuống giếng, song cái vẻ hả hê khinh khỉnh thì hiện rõ mồn một trên gương mặt. Tên nào tên nấy ắt hẳn đều đang chửi Lý Thanh Vân là kẻ không biết tự lượng sức, tự chuốc họa vào thân, chết vì ngu xuẩn sĩ diện mà thôi.
Thẩm Tư Quân đưa tay chống cằm, lại âm thầm đá một cái vào chân của Trương Thắng. Lão phó tướng vốn là bình chân như vại, lúc này mặt cũng nhăn nhó, làm ra cái vẻ khổ não lắm. Cũng may, trong mắt của Lý Thanh Minh ở nơi đây chỉ có bốn người mà hắn cần phải lưu tâm: Quan Hạ Băng, Lý Thanh Vân, Nghiêm Quảng và Thẩm Tư Quân. Thành thử, động thái quái lạ của lão Trương Thắng không bị gã chú ý đến.
Trên mặt Lý Thanh Minh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, nhìn về phía Quan Hạ Băng và Lý Thanh Vân, cười trừ:
“Chuyện này... phải làm sao cho phải đây? Đệ tử của Dược Thánh lão tiên sinh chỉ có một, đâu thể nào phân thân được như phụ hoàng?”
Quan Hạ Băng nghiến răng.
Cô nàng bấy giờ cũng đã hiểu vì sao Lý Thanh Minh lại bình thản thờ ơ đến vậy khi Lý Thanh Vân đón được một đòn của y mà không chết.
Lấy thương thế của cậu chàng, cho dù có thần y dùng tiên dược tục mệnh thì cũng cần vài ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn. Trước không nói đến chuyện chưa biết bao giờ phải lên chiến trường đánh nhau với Vương Tộc của Hải Thú, chỉ riêng lấy tính cách của Lý Thanh Vân mà nói, cậu chàng há lại có thể vì bản thân mà đoạt đi cơ hội sóng sót của Nguyễn Đông Thanh?
Thành thử...
Lần này Lý Thanh Minh xuất hiện, cũng không e ngại Lý Thanh Vân có thể nhìn ra một chiêu khích tướng ban đầu của y, ấy là bởi hắn đã lập sẵn liên hoàn kế.
Bất luận lần đánh cược khi nãy giữa hai người kết quả ra sao, Toái Đản Cuồng Ma đều khó thoát cái chết.
Đương nhiên, đấy là nói theo lẽ thường.
Bấy giờ...
Lý Thanh Vân nôn một búng máu đỏ lòm ra, gật đầu với Quan Hạ Băng một cái. Cậu chàng nhìn về phía Lý Thanh Minh, gằn giọng, gắng gượng lên tiếng:
“Chuyện ấy... vẫn xin... Linh Vương... phái người... cứu gia sư.”
Lý Thanh Vân nói được hết câu, lại ọe ra một búng máu tươi nữa, sau đó nhắm mắt lại. Kỳ thực, nếu không phải khi nãy Quan Hạ Băng sử dụng chân khí khuếch đại tiếng nói của cậu chàng lên, thì có lẽ ở đây chỉ có nhóm Lý Thanh Minh, Long Tuyền, Quách Bình Minh là có thể nghe thấy Lý Thanh Vân vừa nói gì.
Nghiêm Quảng nghe vậy, cười phá lên, vỗ tay bôm bốp:
“Chậc chậc. Lý thiếu hiệp bây giờ đã thế này rồi, lòng vẫn còn nghĩ đến sư phụ. Đại hiếu thay! Đại nghĩa thay! Quả thực là khiến người ta nghĩ ngay đến hai câu ‘tôn sư trọng đạo’, ‘nhất nhật vi sư, trung thân vi phụ.’ Hành động của Lý thiếu hiệp thật là có thể khiến trời cao cảm động, kẻ có lương tri lương năng khắp thiên hạ đều phải nghiêng mình thán phục, thực là có phong thái của Võ Hoàng điện hạ năm nào. Nghiêm mỗ bội phục, bội phục...”
Đoạn, hắn lại nhìn về phía đám binh mã của Tả Dực quân sau lưng mình, quát:
“Còn đứng trơ ra đấy à? Sao không vỗ tay tán dương tiểu vương gia?”
“Vô vị.”
Lý Thanh Minh hừ lạnh một tiếng, những tràng vỗ tay và tiếng “bội phục” lẫn trong những tràng cười hô hố của Tả Dực quân bị y ngó lơ hoàn toàn. Gã hết nhìn về phía Quan Hạ Băng, chuyển sang Thẩm Tư Quân, rồi đến Nghiêm Quảng Long Tuyền, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.