Vài ngày trước, ngay sau hôm Lý Thanh Minh đến thành Hải Nha...

Trên Kình Cốt quảng trường ở Giải Đảo, có ba bóng người đang đứng đối diện nhau trên Chẩm Đao Đài, Một trong số đó không phải ai xa lạ, chính là Xích Hiệp – Lý Thanh Vân.

Cậu chàng chắp tay, thi lễ với hai người đang đội mũ chùm đầu che kín toàn thân trước mặt, nói:

“Chào Long sứ giả. Để ngài phải vượt ngàn dặm xa xôi đến tận đây giúp đỡ, thật là ngại quá. Tại hạ vô cùng cảm kích.”

Cậu chàng nói xong, lại quay về phía bóng người lùn tịt đứng bên cạnh Long Thanh Y, hỏi:

“Còn vị này là?”

Không đợi Long Thanh Y lên tiếng, cô nàng đã bước lên một bước, giơ tay chào:

“Kính chào đại sư huynh. Tiểu muội là Long U, là tiểu đồ đệ của tiên sinh.”

Lý Thanh Vân quả có phần bị cái vẻ hoạt bát của Long U khiến cho thất thần, song không hề thấy phản cảm. Cậu chàng tính tình thật thà, chỉ biết gãi gáy, gật đầu:

“Ra là sư muội. Không rõ sư phụ nhận tiểu muội khi nào?”

“Lý thiếu hiệp, đây là tiểu công chúa của tộc ta. Tiên sinh đã hứa dạy công chúa chuyện ca hát của con người, nên mới xưng hô như vậy. Song... cũng chưa làm lễ bái sư, chưa dập đầu đủ chín cái, có phần không đủ lễ số.”

Long Thanh Y vội vàng giải thích, lại kéo Long U lại đằng sau lưng mình. Cô bé phồng má lên, phụng phịu một tiếng, song cũng không phản bác.

Lý Thanh Vân nghe vậy lại cười, nói:

“Sư phụ xưa nay không thích lễ số rườm rà. Mấy người chúng ta cũng đã có ai làm lễ bái sư đàng hoàng đâu? Thực ra, vậy cũng tốt. Nếu không người phải áy náy là kẻ làm đại sư huynh này mới đúng. Tiểu sư muội chưa bái vào môn hạ của sư phụ mà ta đã ‘tiền trảm hậu tấu’ nhờ vả hai người rồi.”

“Không phiền. Không phiền. Đại sư huynh cứ yên tâm. Có tiểu sư muội ở đây, đảm bảo mấy con Hải Thú này nhãi nhép này không dám động vào một sợi lông của sư huynh đâu!”

Long U vỗ ngực, cười.

Long Thanh Y đứng bên cạnh, trợn mắt lên một cái, song cũng không lên tiếng.

Hải Thú có mạnh đến đâu, Vương tộc Bá tộc có khủng khiếp thế nào, đông đảo cách mấy thì Phong Bạo hải này vẫn là thiên hạ của Long tộc. Ấy là còn chưa kể bây giờ đang buổi chiến tranh giữa bảy nước với Hải Thú, Long U cũng chẳng phải Long tộc bình thường. Trừ phi đám vương tộc của Hải Thú uống nhầm thuốc, khiến cho đầu óc chập cheng, bằng không há lại có chuyện chúng khi không tự lấy đá kê chân, chọc vào con gái của Long Bá Thiên làm gì cho lão nổi cơn tam bành lên.

Long U đương nhiên không biết những suy nghĩ miên man trong đầu Long Thanh Y. Cô bé gỡ cái vỏ ốc đang đeo trên tóc xuống, đưa cho Lý Thanh Vân, nói:

“Đại sư huynh, đây là bảo vật Long tộc bọn muội hay dùng để tiếp khách. Lát nữa xuống biển sư huynh ghé miệng vào đây thì sẽ có không khí, không lo bị ngạt. Nhưng phải nhớ là thở ra qua mũi, đừng hà hơi vào bên trong vỏ ốc là được.”

Long Thanh Y nhìn cậu chàng một cái, lại nhỏ giọng:

“Chuyện này... Lý thiếu hiệp có nắm chắc chưa? Chỉ sợ chuyện cậu và Long tộc có qua lại bị kẻ khác lợi dụng thì không hay lắm.”

“Sự cấp tòng quyền. Cảm tạ lời nhắc nhở của sứ giả. Tại hạ sẽ chú ý cẩn thận.”

Lý Thanh Vân chắp tay hoàn lễ.

Quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy, chuyện ấy cậu chàng vẫn biết. Nhất là sau khi bị tên Tô răng vẩu của Sát Thần điện tập kích, Lý Thanh Vân càng thể ngộ rõ thế nào là lòng người hiểm ác, quỷ kế đa đoan.

Long U bấy giờ có vẻ hơi mất kiên nhẫn, giơ tay hô to một tiếng:

“Được rồi! Xuống biển!!!”

Cô nàng vừa dứt lời, bèn tung mình lên không trung, đưa tay vẩy về phía trước một cái. Tức thì, mặt biển Phong Bạo quanh năm bão tố gầm thét từ từ tách ra làm đôi. Long U cười khanh khách, nhón chân từng bước tiến vào lòng biển trong con mắt ngỡ ngàng của Lý Thanh Vân.

oOo

Thành Hải Nha...

Quan Hạ Băng nhìn gã tiểu binh đang bị trói nghiến trước mặt, lưỡi ngọn Long Nha Ngân Lân Kích từ từ đưa lên, gác ngay cổ hắn. Có lẽ do không thích ứng được với hàn khí từ lưỡi kích, tên tiểu tốt ho lên một trận dữ dội, song lại không dám nhắm mắt lại, cứ phải gắng gượng trợn mắt lên, nhìn qua rất tức cười.

Ngân Lang nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Tư Quân một cái. Vị nữ quân sư của Tĩnh Hải quân nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, nhỏ giọng:

“Vị tiểu ca này...”

Tên nọ nghe thấy y thị xưng hô như thế, càng thêm kinh hoảng, vội vàng nói:

“Không dám! Không dám! Quân sư đừng đề cao tiểu nhân như vậy. Tiểu nhân thụ sủng nhược kinh.”

“Vậy được rồi. Nhà ngươi chắc hẳn là đã nhìn thấy Lý thiếu hiệp an ổn rời khỏi doanh trại rồi phải không?”

Thẩm Tư Quân nghe hắn nói, lập tức thay đổi cách xưng hô, hai mắt híp lại, ném về phía gã một ánh nhìn sắc như dao cạo, mỏng như dao lam. Tên tiểu binh rùng mình một cái, hoàn toàn không thích nghi kịp khả năng lật mặt như lật bánh tráng của y thị, ngơ người ra một chút. Bấy giờ, Quan Hạ Băng lại nhẹ nhàng chuyển động ngọn kích trong tay, để lưỡi kích cắt vào cổ hắn một đoạn nhỏ.

Hàn khí tràn vào người, lập tức khiến tên này giật mình, nói:

“Có! À không... không có! Tiểu... tiểu nhân... ý tiểu nhân là...”

“Quân tình trọng yếu, không thể bị lộ. Không bằng...”

Quan Hạ Băng nói đến đây, chợt đưa mắt lườm tên tiểu binh một cái. Khí tràng của nàng ta phóng thích, sát khí cuồn cuộn trào dâng, kém chút thì khiến gã sợ bất tỉnh nhân sự. Thế nhưng, lúc này trong đũng quần của tên tiểu binh cũng đã ướt ướt, kèm theo đó là một mùi khó ngửi dâng lên trong không khí.

Thẩm Tư Quân cười, xua tay:

“Chớ nên. Người ta dù sao cũng là thành viên của quân Tả Dực. Tùy tiện giết người, dễ khiến lòng quân bất an, đại binh chia rẽ năm bè bảy mảng, được không bù nổi mất.”

Y thị ngừng một chốc, lại nói:

“Chi bằng mượn cớ giam lỏng y lại, đối ngoại nói là tướng quân thiếu một tên sai vặt. Kế đó lại mang một ít lễ vật đến tặng cho Long tướng quân để lắng chuyện này xuống. Ý của tướng quân thế nào?”

Quan Hạ Băng hừ lạnh một tiếng, đoạn vung tay đánh ngất xỉu tên tiểu binh. Cô nàng bấy giờ mới nháy mắt với Thẩm Tư Quân một cái, cười:

“Mưu kế này của quân sư hay lắm.”

“Tướng quân quá khen. Bây giờ chỉ cần chờ là xong.”

Thẩm Tư Quân cúi đầu, cười.

Không thể không nói...

Có Lý Thanh Vân ở trong quân, được sử dụng quan hệ của Lão Thụ cổ viện, rất nhiều chuyện trước đây y thị ngờ tới mà lực bất tòng tâm thì hiện giờ đều có thể đi kiểm chứng.

Quan Hạ Băng cố nhiên trong tay nắm binh quyền, quân công cũng lớn, song vì nhiều nguyên do mà thường xuyên bị đưa đến những nơi khỉ ho cò gáy, các quan văn võ địa phương đều không dám tới lui móc nối với cô nàng.

Chuyện này đối với Ngân Lang mà nói thì chẳng quan trọng, cô nàng cũng không để trong lòng. Song Thẩm Tư Quân lại khác... y thị lờ mờ cảm thấy được có vẻ thế lực của thái sư trong triều không muốn ảnh hưởng của Lý Huyền Thiên tăng thêm, lại không tiện nhắm vào Lý Thanh Minh, nên mới thường xuyên tìm cách cô lập Quan Hạ Băng, không để cô nàng xây dựng tự lập tự túc. Nhất là lương thảo khí giới thường xuyên phải mượn châu chủ, có thể nói là nửa bước khó đi.

Quan Hạ Băng nói:

“Dì Thẩm, chuyện liệu có ổn thỏa hay không? Vẫn nói Long tộc là bá chủ của Phong Bạo hải, thế nhưng Hải Thú có thể tồn tại đến hiện giờ hẳn cũng có nguyên do. Chỉ sợ vạn nhất...”

“Tiểu thư, xin tin tưởng tiểu nữ, tin tưởng Lý thiếu hiệp. Cậu ấy đã nói đích thân quân sư của Long tộc sẽ đến áp trận, chuyện lần này ắt hẳn sẽ không gặp chút nguy hiểm nào. Hà huống, có những chuyện... chúng ta cần phải biết, Lý thiếu hiệp càng cần phải mắt thấy tai nghe.”

Thẩm Tư Quân lắc đầu, nhỏ giọng.

Dựa vào những gì nghe ngóng được trên giang hồ gần đây, y thị lờ mờ cảm thấy Bích Mặc tiên sinh tựa hồ muốn làm chuyện kinh thiên động địa, bằng không cũng không mạo hiểm phái học trò tản ra khắp lục quốc như hiện giờ.

Mà theo suy đoán của Thẩm Tư Quân...

Rất có thể, ý đồ thực sự của Bích Mặc tiên sinh chính là để đệ tử nhà mình thấy rõ chân tướng của chiến tranh với Hải Thú.

Quan Hạ Băng cắn răng một cái.

Cô nàng và Thẩm Tư Quân quen nhau từ lúc mới chập chững nghiệp binh đao, đến nay cũng có thể coi như nửa là chủ – tớ mà nửa là tri kỉ. Trong lúc chuyện trò, Thẩm Tư Quân từng nhiều lần tỏ vẻ hoài nghi về bản chất của chiến tranh với Hải Thú, với chuyện Phạt Hải Kiếm Thánh xách kiếm nhập hải. Đối với những nghi vấn của Thẩm Tư Quân, Quan Hạ Băng cũng rất tin tưởng tán đồng. Cô nàng cũng thực lòng không muốn phải bán mạng vô ích mà không rõ nguyên do...

Song...

Quan Hạ Băng hiểu rất rõ cái sự đáng sợ của biển Phong Bạo.

Thân là nguyên soái của Tĩnh Hải quân, đương nhiên cô nàng từng dong thuyền vào biển đại chiến với Hải Thú. Ngoài khơi chẳng những dòng biển hỗn loạn, đảo lớn đá nhỏ tựa như bãi chông, lại thêm thời tiết cực kỳ thất thường. Chưa kể, là đám Hải Thú luôn luôn ẩn náu giữa những con sóng, chỉ chực chờ thời cơ tràn lên mạn thuyền xâu xé thịt người, hoặc tóm chân kéo những binh sĩ phân tâm xuống nước.

Nay Lý Thanh Vân một thân một mình xông vào một chốn như vậy, tuy lý trí nói không sao, song một cách vô thức, Quan Hạ Băng vẫn không tài nào yên tâm nổi.

“Chỉ mong là không sao.”

Cô nàng thở dài, đoạn quay sang bàn chuyện quân cơ yếu lược, điều binh khiển tướng với Thẩm Tư Quân, hi vọng bằng cách này có thể tạm quên đi chuyện Lý Thanh Vân xâm nhập vào lòng biển Phong Bạo.

Số chương còn lại hôm nay: 1 chương chính truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play