Quách Bình Minh đã sớm thu tay lại, Lý Thanh Vân cũng không truy kích nữa. Cậu chàng từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía kẻ đang đạp trên một đám mây trắng, tay chắp sau lưng kia.
Ánh mắt của hai người va chạm.
So với hơn một năm trước ở Võ Bảng hội, hiện giờ vô luận là khí chất hay ngôn hành cử chỉ thì Lý Thanh Minh đều trầm ổn, chắc chắn hơn trước. Nếu nói lúc trước y là thần kiếm rời vỏ, phong mang lộ rõ, thì hiện tại gã đã biết thu lại phong duệ, trở thành một đầm nước sâu tối đen như mực, khó lòng dò xét.
Mà Lý Thanh Minh cũng cẩn thận quan sát thằng em cùng cha khác mẹ kia.
Lý Thanh Vân của hiện tại không giống khi trước, trên tay đã vấy rất nhiều máu tanh, máu người có mà máu Hải Thú cũng có. Thế nhưng, đôi mắt của cậu chàng hiện giờ vẫn trong vắt, không hề vẩn một chút khát máu hay hiếu chiến nào.
Đối với một thiếu niên vừa có trong tay sức mạnh, nắm quyền sinh sát mà nói, quả thực rất khó được.
Chí ít, Lý Thanh Minh gã lúc mới đến Táng Thi Đinh không làm được.
Thế là, gã nhếch môi, cười nhạt một cái.
“Thế nào, vương đệ? Không muốn đáp lời hay định giả câm giả điếc mãi?”
“À. Thế thì nhờ hồng phúc của ông già, vẫn còn chưa chết...”
Lý Thanh Vân nghĩ một hồi, cuối cùng mới lên tiếng. Câu này của cậu chàng kỳ thực cũng không tính là nói dối, cũng không hẳn là không nể mặt Lý Thanh Minh.
Dù sao, không giống mấy cô sư muội, sư đệ, Lý Thanh Vân từng có một đoạn thời gian làm tiểu tốt trong quân ở Quan Lâm. Cái chuyện một người đắc tội với nhân vật lớn, làm tất cả đều bị liên lụy, cậu chàng đã thấy qua nhiều, đã nghe qua lắm.
Vũ Tùng Lâm là quan thanh liêm, là quan tốt, cũng không có nghĩa thuộc hạ của lão đều như vậy.
Thành thử, Lý Thanh Vân mặc dù rất ghét Lý Thanh Minh, nhưng ngay lúc này, vì binh mã cả thành từng sát cánh với mình vào sinh ra tử suốt thời gian qua, cậu chàng lựa chọn lui bước.
Không rõ nghe cậu chàng trả lời như vậy, Lý Thanh Minh nghĩ thế nào. Chỉ thấy gã nhếch mép lên cười nhạt, đoạn nói:
“Thế mới ngoan chứ. Vương đệ đã lễ phép như thế, vương huynh cũng phá lệ, nói cho vương đệ một chuyện động trời.”
Gã ngừng một chốc, đoạn cười:
“Vương đệ có biết hiện tại Bích Mặc tiên sinh đã ngã bệnh, nguy trong sớm tối? Tiếc là toàn bộ y sư, dược sĩ, thầy lang thầy thuốc ở ải Quan Lâm đều đã được điều lên chi viện cho tiền tuyến, không có một ai thăm khám cho tiên sinh được cả. Ài... giá như tiên sinh không vì sử dụng bí pháp mà phải hóa trang thành phàm nhân thì đâu đến nỗi?”
Vừa nói, Lý Thanh Minh vừa híp mắt lại, len lén quan sát cách biểu cảm trên gương mặt Lý Thanh Vân, thử xem có thể xác nhận được thực hư chuyện của Nguyễn Đông Thanh hay không. Dù sao, nói thế nào đi nữa thì vị Bích Mặc tiên sinh này cũng vô cùng thần bí, những gì lưu truyền trên giang hồ về y phần lớn là phỏng đoán của các đại thế lực, không có gì là đáng tin hoàn toàn cả.
Nếu Lý Thanh Minh có thể biết được hư thực chuyện y “giả làm phàm nhân”, thì cũng bằng với việc có trong tay một con bài đàm phán
Chỉ thấy, biểu cảm của Lý Thanh Vân dần dần biến đổi từ sững sờ, sang lo lắng gấp rút, đoạn lại nhìn về phía Quan Hạ Băng.
Thế nhưng, Lý Thanh Minh xuất hiện ở chốn này, lại kể việc của Nguyễn Đông Thanh cho Lý Thanh Vân nghe thì chuyện này Quan Hạ Băng há lại có thể giải quyết được?
Cuối cùng, Lý Thanh Vân thở dài, ngẩng đầu lên:
“Không biết Linh Vương đến đây làm gì? Chỉ là rảnh rỗi muốn nhìn tại hạ thương tâm, hả hê một phen, hay là còn lý do nào khác? Thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, không hiểu được thế giới của các đại quan quý nhân, công hầu vương tước các người.”
Bấy giờ, Lý Thanh Minh giống như chỉ chờ có vậy. Khóe miệng gã khẽ nhếch lên, tạo thành một nét cười nửa miệng, trong mắt thoáng hiện vẻ khinh khỉnh coi thường. Chỉ nghe, gã chậm rãi lên tiếng:
“Đã lâu ngày không gặp, vương huynh cũng muốn xem đệ tiến bộ đến đâu rồi. Nếu như có thể tiếp được một chiêu của bản vương thì xem như Bích Mặc tiên sinh biết dạy học trò, có chân tài thực học, bản vương phá lệ sai người đến khám cho y một lần cũng không thành vấn đề. Thế nhưng, nếu như vương đệ không đỡ nổi, vậy thì chỉ có thể nói là cái tên Bích Mặc tiên sinh kia chẳng tài cán gì, có sống cũng vô dụng. Bản vương cũng sẽ không vì một con chó không thể đi săn mà lãng phí hơi sức. Thế nào?”
Lý Thanh Vân nghiến răng, hai nắm đấm siết lại thật chặt, các lóng tay đều bắt đầu đổi sang màu trắng. Bên tai cậu chàng lúc này vang lên giọng truyền âm của Quan Hạ Băng:
“Vân, đừng có nghe hắn khích tướng. Mau lùi xuống!”
Chuyện mà cô nàng nói, thực ra Lý Thanh Vân cũng có thể đoán được. Dù sao, Lý Thanh Minh vốn dĩ không thèm che giấu ý đồ, đến đứa trẻ lên ba cũng có thể nghe ra giọng khiêu khích của hắn rõ mồn một. Lý Thanh Vân tuy có hơi gà công nghiệp một chút, song cũng không đến nỗi đầu óc không dùng được.
Thế nhưng...
Đối với Lý Thanh Vân mà nói, nhục mạ cậu chàng thì được, khích bác xỉa xói cậu chàng cũng chẳng sao, song một khi động đến ông sư phụ thì chẳng có chỗ để mà nói chuyện nữa. Hà huống, theo những gì cậu chàng biết về ông thầy, rất có thể Nguyễn Đông Thanh sẽ “thà chết chứ không chịu từ bỏ đóng vai phàm nhân”.
Thành thử...
Lý Thanh Vân hít sâu một hơi, đoạn nói:
“Được. Một chiêu thì một chiêu. Hi vọng Linh vương điện hạ nói lời giữ lời, đừng có mà mở miệng như đánh rắm.”
“Yên tâm. Bản vương dù sao cũng là con cháu nhà họ Lý, người của danh gia vọng tộc. Cho dù không cần mặt mũi cá nhân thì cũng vẫn còn danh tiếng thế gia ở đó.”
Lý Thanh Minh vừa đáp, vừa tản bộ từng bước, từng bước một xuống đất. Y đạp lên không trung, chân khí trong người bắt đầu bị thả ra, tựa như con ngựa mất cương, thoát khỏi khống chế. Mái tóc, áo bào của gã bay lồng lộng, trong đôi mắt từ từ dâng lên một quầng sáng màu vàng kim, choán đầy hai đồng tử.
“Huống hồ...”