Liễu Ân lại nói:
“Kỳ thực lão phu cũng hơi bất ngờ. Không ngờ hai vị cũng sẽ đồng ý với kế hoạch của Quách phu nhân. Dẫu sao, thủ đoạn sử dụng với Nho môn lần này cũng không chính trực cho lắm...”
Trong suy nghĩ của Vân Hà Kiếm Tổ, Nguyễn Đông Thanh không có vẻ là người sẽ làm chuyện khuất tất hay dùng đến các thủ đoạn không quang minh chính đại để đạt được mục tiêu. Thành thử, việc hai người của cổ viện đồng ý với kế hoạch đe dọa, tống tiền Nho gia cũng có chút nằm ngoài dự liệu của hắn. Chỉ nghe Đỗ Thải Hà đáp:
“Nếu bọn chúng dám nhắm đến những người vô tội thì sớm nên biết sẽ phải gặp kết cục này. Huống chi...”
Cô nàng dừng lại trong chốc lát, rồi mới nói tiếp:
“Trước hôm bọn tiểu nữ rời cổ viện, sư phụ lão nhân gia đã sớm có nhắc nhở.”
“Ồ? Tiên sinh nói sao?”
“Người không trực tiếp nói, mà sử dụng cổ vật quý phái đã tặng, cho bốn sư huynh muội tiểu nữ xem một đoạn cố sự...”
Trương Mặc Sênh cũng gật gật đầu, hồi tưởng lại chuyện đêm muộn hôm đó.
Vào cái giờ mà bình thường sư phụ đã sớm đi ngủ, chả hiểu sao hôm ấy người tất tả chạy xuống chỗ bọn họ, kéo tất cả vào phòng, dùng cổ vật cho xem một “đoạn ghi chép”. Đoạn ghi chép này khá dài, đâu đó phải chừng trên dưới một canh giờ, về một vị quan trên trán có một vết bớt hình ngôi sao.
Mấy người bọn họ còn nhớ rõ hôm ấy quần áo trên người sư phụ loang lổ nước, mà mái tóc người cùng ướt, cứ như thể vừa tắm gội xong đã chạy vội xuống chỗ bọn họ vậy. Điều này cũng khá là kỳ lạ, do bình thường Nguyễn Đông Thanh thường tắm rửa vào buổi chiều trước bữa cơm. Quá nhiều sự bất thường, nhưng không ai trong bọn họ nghĩ Bích Mặc tiên sinh của chúng ta sẽ làm điều gì mà không có lý do. Thế là mấy người đồ đệ bàn luận với nhau, để hiểu dụng tâm lần này của gã.
Tạ Thiên Hoa là người thông minh nhất, đưa ra một cái phỏng đoán, rằng có thể Nguyễn Đông Thanh muốn thông qua “cố sự” kia để nhắc nhở mấy người bọn họ:
“Trong thời bình, đối mặt với quân tử, thì có thể quang minh chính đại mà làm việc theo đạo đức, nguyên tắc. Thế nhưng trong buổi loạn lạc, lại đối mặt tiểu nhân, khi nguyên tắc và pháp luật không bảo vệ lẽ phải, thì phải biết biến báo để thực thi công lý. Đôi khi muốn trị tham quan ô lại, muốn chống lại cái ác cần phải ác hơn, ô lại hơn chính chúng nó.”
Lời này nói ra, mấy người còn lại sau khi suy ngẫm đều cho là có khả năng nhất. Thế nên, khi đối mặt với gian kế của Nho môn, lại nghe được kế sách của Tiêu Hàm Huân, hai người Trương – Đỗ mới không dị nghị gì.
Liễu Ân nghe Trương Mặc Sênh tóm tắt lại tổng kết của Tạ Thiên Hoa thì thoáng chốc ngạc nhiên rồi phá lên cười:
“Xem ra là Liễu mỗ nông cạn, đã đánh giá sai về tiên sinh rồi!”
Vân Hà Kiếm Tổ vốn chính là người ưa thích xử lý công việc theo lối gậy ông đập lưng ông, đương nhiên vô cùng thưởng thức, tán đồng lối suy nghĩ này. Lần trước gặp mặt, gã còn cho là Nguyễn Đông Thanh quá chính nghĩa, có vẻ hợp với hai người Trần Thanh Lãng, Lâm Phương Dung hơn là chính mình. Nay nghe được chuyện này liền thoải mái trong lòng.
Mấy người tiếp tục dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Sau đó tiệc tàn, ai về nhà nấy...
oOo
Mấy ngày sau, Nho môn cuối cùng cũng hẹn Đỗ Thải Hà đi gặp mặt. Địa điểm vẫn là tại Lam Ba trà lâu, nhưng lần này, là một phòng nhỏ trên tầng ba, để đàm phán riêng tư.
Đi cùng cô nàng lần này còn có Trương Mặc Sênh và Liễu Ân, một người đại biểu cho Mỹ Vị sơn trang, một thay mặt Kiếm Trì mà đến.
Phía Đại Việt lấy cớ rằng thái tử Lê Tam Thành đã tự mình ra lệnh phải bảo đảm Tiểu Thực Thần đi đến nơi, về đến chốn, không được mất một cọng tóc nào. Thế là lại có thêm một toán binh tướng Đại Việt đi theo, ngồi ở một phòng sát vách.
Về phía Nho môn...
Lần này trong sáu vị viện trưởng đứng đầu Văn Cung, có đến hai người góp mặt.
Người đầu tiên đương nhiên không ai khác ngoài quán chủ Lam Ba thư quán. Dù sao Đại Hàn cũng là địa bàn của y, bây giờ tổ chức buổi họp trịnh trọng như vậy mà không mời Lam Ba quán chủ thì quả thực có phần không nể mặt y.
Thành thử, mới có vị thứ hai trong sáu cao tầng của Văn Cung: viện trưởng của Bạch Lộ thư viện.
Tính ra, người này cũng coi như là có va chạm với cổ viện từ trước sự kiện Nho môn luận đạo cùng Bích Mặc tiên sinh. Còn nhớ ở thành Ngự Long, Lý Thanh Vân đã đánh nát Nho tâm của Lâm phu tử Bạch Lộ thư viện, khiến lão ta mất hết tu vi. Thành thử, người ngoài nhìn vào, ắt hẳn sẽ nghĩ vị viện trưởng này đến thành Tuyết Hoa lần này là muốn thanh toán sòng phẳng thù mới hận cũ một lần với cổ viện luôn.
Thế nhưng, sự thật lại không phải vậy...
Về lý mà nói nếu buổi đàm phán này diễn ra ở bất cứ nước nào khác trong Lục quốc thì chỉ cần một vị viện trưởng có mặt thôi. Song... hễ là cao tầng của Văn Cung thì đều biết quán chủ Lam Ba thư quán làm người ra sao. Thành thử, để đề phòng trường hợp y thả cái mồm mình đi xa, cao tầng Văn Cung bèn quyết định cử thêm một người nữa đến cốt là để trông chừng Lam Ba quán chủ.
Vậy mới nói...
Lắm lúc kẻ địch còn không đáng sợ bằng người mình.
Song, Nho môn trước giờ vẫn thường bảo người khác rằng ở đời có tôn ti thứ tự, coi mặt mũi nặng tựa ngàn vàng. Nếu khen thì gọi là trọng danh dự, thanh giả tự thanh, mà chửi thì sẽ bảo là một đám sĩ diện hão. Lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Tuy Văn Cung lần trước “thua” dưới tay Bích Mặc tiên sinh, song sáu viện trưởng vẫn chỉ coi Bích Mặc tiên sinh là người cùng bối phận với mình, không phân cao thấp. Ít nhất đối nội là như vậy.
Lần này đàm phán chỉ là đệ tử của Nguyễn Đông Thanh mà thôi, nếu như các vị viện trưởng tự mình ngồi xuống há chẳng phải đang “hạ mình” hay sao?