Đỗ Thải Hà nghe vậy thì cũng phản ứng được:

“Liễu Kiếm tổ nghi ngờ chuyện của tiểu nữ có liên quan đến Mộng Yểm Thụ Yêu hay sao?”

Liễu Ân gật gật đầu, nói:

“Tuy còn chưa dám chắc chắn, song đúng là lão phu có suy nghĩ này. Nhưng trước hết phải nghe tiểu thư kể lại chuyện khi đó cái đã.”

Hàn Ngọc Sương ngồi một bên nghe vậy, cúi đầu xuống tiếp tục ăn. Tuy y thị cũng có gửi thư về Kiếm Trì báo cáo mọi chuyện, song dù sao cũng không phải đương sự, lại chẳng tham gia vào buổi xử án Đỗ Thải Hà ở phủ của Chưởng Ấn quan, thành thử cũng chỉ biết đại khái.

Đỗ Thải Hà gật đầu, đoạn thuật lại toàn bộ những gì xảy ra hôm đó ở thành Bạch Đế.

Liễu Ân càng nghe, thần sắc trên mặt lại càng ngưng trọng. Đôi lông mày lão díu lại, khiến làn da trán xô vào nhau tạo thành hình chữ xuyên (川). Mấy ngón tay lão bất giác bắt đầu gõ lên mặt bàn từng tiếng đều đều, đều đều.

Chờ Đỗ Thải Hà kể xong, thì lúc này biểu cảm trên mặt Liễu Ân chỉ có thể sử dụng hai chữ “khủng hoảng” để mà hình dung. Lão đưa hai ngón tay day thái dương, thỉnh thoảng lại bóp bóp cái trán, chốc chốc lại buột miệng nói:

“Không thể nào...”

“Vô lý thật...”

Đỗ Thải Hà không ngờ Liễu Ân lại có phản ứng mạnh đến thế, không khỏi tò mò hỏi:

“Chuyện nghiêm trọng lắm sao kiếm tổ?”

Liễu Ân biết mình thất thố, ho khan một tiếng, đoạn nói:

“Đỗ tiểu thư có điều không biết. Trong năm đại thánh tộc, chỉ có Mộng Yểm Thụ Tinh là hiếm khi va chạm với lục quốc, thành thử cũng là tộc quần thần bí hạng nhất, có lẽ chỉ sau phượng tộc thấy đầu không thấy đuôi mà thôi. Mà nguyên nhân của chuyện này cũng là lý do lão phu hơi thất thố một chút.”

Lão ngừng một chốc, đoạn giải thích:

“Thực ra, Mộng Yểm Thụ Tinh không phải không muốn chiếm đóng lục quốc. Trái lại là đằng khác. Trong ngũ đại thánh tộc, có lẽ nếu nói tộc nào có dã tâm bành trướng lớn nhất có lẽ không ai khác ngoài bọn chúng. Sở dĩ Mộng Yểm Thụ Tinh hiếm khi có va chạm với lục quốc chẳng phải do bọn chúng không thèm thuồng mảnh đất đai màu mỡ phía đông, mà là không thể làm gì khác...”

Chân Lợi Kiếm nghe đến đây, lập tức lanh chanh lên tiếng:

“Ha! Chẳng nhẽ đám thụ tinh này chẳng qua là hạng giá áo túi cơm, thùng rỗng kêu to mà thôi?”

“Ài... Truyền nhân cường kiếm phái có khác. Chẳng biết biến báo gì cả. Nếu Mộng Yểm Thụ Tinh tộc hữu danh vô thực thì há lại có thể chiếm đóng phía tây đại lục cả vạn năm nay không một nước nào dám giành lại?”

Liễu Ân lườm thánh tử nhà mình một cái, bụng bảo dạ:

“Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe đi con. Cứ phải tự rước nhục vào thân trước mặt ý trung nhân là thế nào?”

Chân Lợi Kiếm vẫn chưa phục lắm, nói:

“Chẳng phải là do phía tây cằn cỗi khô hạn, có chiếm cũng chẳng để làm gì sao?”

“Loại văn lừa trẻ con ấy mà mày cũng tin? Chẳng qua không lấy được thì chê bôi cho đỡ quê mà thôi.”

Liễu Ân đáp, đoạn cũng chẳng thèm quan tâm đến Chân Lợi Kiếm nữa. Lão nhìn về phía Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh, đoạn vung tay một cái. Lập tức, trước mắt hai người Đỗ, Trương trải ra một tấm bản đồ của Huyền Hoàng giới. Trung tâm là một lục địa ba mặt bao bọc bởi biển, phía bắc là Thiên Đảo, phía đông và nam là biển Phong Bạo. Thế nhưng, về phía tây dãy Hoàng Liên thì chỉ có một vùng xám xịt rộng chẳng thua gì đất của sáu nước.

Liễu Ân chỉ vào vùng xám trên bản đồ, nói:

“Nơi này là Huyễn Ảnh sâm lâm, còn có tên khác là Mộng Huyễn sâm lâm, chính là lãnh địa của Mộng Yểm Thụ Tinh tộc. Thánh tộc này có bản thể là cây cối, trời sinh rất khó rời khỏi vị trí được sinh ra. Thành thử, Mộng Huyễn sâm lâm mới mở rộng chậm chạp đến vậy.”

Lão nói đến đây, lại nhìn sang Đỗ Thải Hà một cái:

“Mộng Yểm Thụ Tinh tộc thiện dùng huyễn thuật, ảo ảnh, có thể nói là độc bộ thiên hạ, lão phu tự thẹn không bằng. Một khi lạc vào địa bàn của chúng thì cho dù là cường giả đã đạp sâu vào Vụ Hải tu vi cũng dễ dàng ôm hận. Còn nhớ năm xưa Kiếm Thánh vào Huyễn Ảnh sâm lâm cứu em trai mà cũng suýt chút nữa thì mãi mãi nằm lại nơi đó.”

Ở Kiếm Trì, Hoan Kiếm phái chủ trương dùng biến chiêu cùng thần thông lừa gạt thị giác của đối thủ mà giành phần thắng. Vân Hà Kiếm Tổ lại là kẻ đứng đầu phái này hiện tại, nếu bàn về hiểu biết sử dụng huyễn thuật, ở trong lục quốc, sợ là chẳng ải vượt nổi họ Liễu. Nguyên đó đủ hiểu thần thông bản mệnh của Mộng Yểm Thụ Yêu kinh khủng ra sao. Ngừng một chốc, Liễu Ân lại kể:

“Thế nhưng, huyễn thuật dù sao cũng là giả, không thể nào đạt đến mức thiên y vô phùng được. Vậy mà cứ như lời kể của Đỗ tiểu thư thì chuyện xảy ra ở thành Bạch Đế chẳng những thật giả lẫn lộn đến lão phu cũng không rõ huyễn cảnh bắt đầu lúc nào, kết thúc ở đâu mà còn có thể tạo ra được một ‘Hạ đại ca’ giống hệt như người sống nữa. Thành thực mà nói, ngoại trừ tộc Mộng Yểm Thụ Tinh ở Huyễn Ảnh sâm lâm ra lão phu không nghĩ ra được người thứ hai có thể có tạo nghệ huyễn cảnh đến mức đó.

“Song... Mộng Yểm Thụ Tinh rời khỏi Mộng Huyễn sâm lâm là một chuyện đại sự can hệ đến tồn vong của lục quốc, nhất là trong cái cảnh hải thú đánh lên bờ thế này. Lão phu cũng vì thế mà không dám nói bừa... Lại nói, cho dù có là tộc Mộng Yểm Thụ Tinh thì cũng không cách nào lí giải được Hạ đại ca kia của tiểu thư.”

Kỳ thực, trong đầu Liễu Ân còn một suy nghĩ to gan hơn mà lão không dám chia sẻ với ai. Ấy là huyễn thuật kia có thể lại là nghiên cứu của một vị Thiên Tôn dựa trên thần thông bản mệnh của Mộng Yểm Thụ Tinh. Muốn hiểu nguyên do đầy đủ đằng sau suy đoán này của Vân Hà Kiếm Tổ, phải nói tới một bí mật của Hoan Kiếm phái suốt ba ngàn năm nay.



Chuyện là, trước khi lâm chung, Phạt Hải Kiếm Thánh từng giao cho lão kiếm đồng một nhiệm vụ: bí mật điều tra Đế Mộ và Trang Bức Thần Giáo, không được để bất kỳ ai biết, bao gồm cả hai đệ tử của y. Lão kiếm đồng dành cả đời mình thi hành nhiệm vụ, đến khi tuổi già sức yếu, lại bí mật truyền lại cho truyền nhân của lão. Kể từ đó, các đời Hoan phái Kiếm tổ đều nhận nhiệm vụ này khi nhậm chức, lại bí mật thực thi, không để cho cả hai Kiếm tổ còn lại của Kiếm Trì hay biết. Tất cả những gì điều tra ra đều được ghi chép lại, truyền tiếp cho đời sau. Đến nay đã trên dưới ba ngàn năm, thông tin nếu nói là nhiều thì không nhiều, nhưng bảo ít thì cũng chẳng ít.

Trong đó, ngoại trừ tin tức về việc Đế Mộ có phân chia Thiên Tôn, Địa Tôn cực ít người biết ra, thì có một thông tin còn bí mật hơn: trong tám vị Thiên tôn, có một người chuyên nghiên cứu, sáng tạo đủ các loại cấm thuật. Tỉ như tà công tu luyện bằng sinh mệnh lực của đám quỷ đói, hay thuật hấp thụ hồn phách, trí nhớ mà đám sát thủ hay dùng để nằm vùng tương truyền đều là từ tay kẻ này mà ra. Lần này hại Đỗ Thải Hà có Đế Mộ đứng sau giật dây, nên Liễu Ân mới liên tưởng đến vị kia. Thế nhưng, ngay lập tức lão ta gạt phắt cái suy nghĩ này đi.

Không thể nào! Quá đáng sợ! Khả năng người của Đế Mộ có thể dùng huyễn thuật cao minh sánh ngang được với Mộng Yểm Thụ Tinh còn đáng sợ hơn nhiều so với việc đám thụ yêu này đặt chân vào lãnh thổ nhân tộc!

Liễu Ân còn đang mê man suy nghĩ liệu vấn đề đáng sợ này có thể là thật hay chỉ là chính lão đang thần hồn nát thần tính, thì Đỗ Thải Hà đã đáp:

“Tiểu nữ hiểu rồi. Cảm ơn kiếm tổ đã giải đáp.”

Đỗ Thải Hà cũng hiểu tin tức thụ tinh ra được khỏi Mộng Huyễn sâm lâm lúc này sẽ có tác động như thế nào lên lòng dân cả sáu nước, cũng khó trách Liễu Ân cẩn thận không dám khẳng định liều.

Vân Hà kiếm tổ bấy giờ mới lắc đầu xua tan suy nghĩ kia đi, lại nói về chính sự:

“Nói đến Mộng Yểm Thụ Tinh thì thực ra còn một chuyện nữa lão phu muốn nói với hai vị. Thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày, không rõ Đỗ tiểu thư và Trương thiếu trang chủ có chịu nán lại thêm một chút nghe lão già này thưa chuyện hay chăng?”

“Cầu còn không được. Xin rửa tai lắng nghe!”

Cả Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh nghe lão nói thế thì đều đứng dậy, chắp tay. Hai người tuy không rõ Liễu Ân sắp kể chuyện gì, song nhìn nét mặt ngưng trọng của lão thì đủ biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Liễu Ân chỉ vào vùng xám trên bản đồ, kể:

“Tương truyền Phật môn phát tích ở hướng tây, Phật tổ đạp mây sen mà đến Huyền Hoàng giới, thế nhưng mấy nước phía tây lục quốc là nước Tề, nước Sở lại chẳng có mấy vết tích của chùa chiền, phật tháp. Hai vị một người là người Tề, một người là dân Sở có thấy kỳ lạ hay không?”

Đỗ Thải Hà nhíu mày một cái, Trương Mặc Sênh thì vỗ trán:

“Kiếm tổ không nói thì tiểu tử cũng không nhận ra, đúng là lạ thật. Vậy thì Phật môn phát tích ở...”

Cậu chàng chưa hỏi hết câu thì chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía vùng xám trên bản đồ Huyền Hoàng giới.

Đỗ Thải Hà cũng hỏi:

“Chẳng nhẽ tổ địa của Phật môn nằm ở nơi bây giờ là Huyễn Ảnh sâm lâm, sau đó vì nguyên do nào đó mà họ phải bỏ đất Phật để vào lục quốc truyền đạo?”

Liễu Ân nói:

“Chuyện này lão phu không thể xác nhận, cũng không thể phủ định. Song ta có thể nói với hai vị một câu rằng, năm xưa lúc Kiếm Thánh vào Huyễn Ảnh sâm lâm cứu em trai đã từng gặp được phế tích của một ngôi chùa tên là Lôi Âm tự. Sư phụ của hai người sắp sửa luận đạo với Kim Thiền tử. Long Hoa tự sau lưng Kim Thiền tử lại là lãnh tụ hiện giờ của Phật môn, xứng là Thiền Môn Bắc Đẩu. Lấy tính cách của tiên sinh chỉ e sắp tới Phật đạo sắp sửa thương cân động cốt một phen. Đỗ tiểu thư, Trương thiếu trang chủ nên cẩn thận với Phật môn thì hơn. Dù sao chuyện của Nho môn hãy còn sờ sờ ra đấy.”

Đỗ Thải Hà thấy Trương Mặc Sênh dường như vẫn chưa hiểu nguyên do Liễu Ân lại nói mối quan hệ giữa Phật môn và Mộng Yểm Thụ Tinh tộc thì vội vàng đánh mắt ra hiệu cho cậu chàng đừng có hỏi. Sau đó, cô nàng ôm quyền, nói:

“Cảm ơn kiếm tổ đã có lời nhắc nhở, sư tỷ đệ chúng tôi sẽ cẩn thận.”

“Chuyện ấy đã hẳn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play