Đỗ Thải Hà nhờ Song Vô Song dùng lệnh bài thân phận giúp cô nàng tìm kiếm và tiến vào phòng của thượng khách. Song Vô Song mặc dù vẫn lo ngại tam đệ tử của cổ viện gây chuyện, song lại nghĩ tạm tránh mặt đám người của núi Long Hổ cũng không phải là chuyện xấu, bèn đồng ý.
Trà lâu xây ba tầng, mỗi tầng cũng có vài phòng lớn nhỏ. Các phòng đều có khắc trận pháp cách âm đơn giản. Tao nhân mặc khách đến đây có thể tiến vào phòng lớn giao lưu, so tài. Hoặc vào các phòng nhỏ thảo luận, thưởng trà. Mà cấp bậc tôn quý của khách nhân cũng chia theo tầng, phòng của các vị thượng khách ở trên tầng ba.
Do lần này đến không có hẹn trước với ai, nên Song Vô Song dẫn Đỗ Thải Hà lên tầng ba, tiến về phía phòng lớn sang trọng nhất.
Lúc bấy giờ, bên trong phòng lớn, Lam Ba quán chủ cùng không ít các vị đại nho, tiến sĩ, phu tử, học đồ đang tiến hành trao đổi, bình luận văn chương. Thực không hổ danh là phòng thượng khách của trà lầu, người trong phòng ai ai cũng là tai to mặt lớn trong Nho môn, lại không chỉ có người ở Lam Ba thư quán, mà còn cả người từ phương xa đến nữa.
Lúc hai người Đỗ Thải Hà đẩy cửa vào, cả phòng đang sôi nổi bình luận một bài thơ mới sáng tác gần đây, nội dung chính là trận văn đấu giữa Bích Mặc tiên sinh và lục đại viện trưởng. Thế nhưng, những gì được khắc họa trong bài thơ này khác xa với bản Nghiêm lão kể ở thành Đông Thanh, lại cũng hoàn toàn chẳng giống với bản mà dân chúng Quan Lâm kể lại.
Trong bài thơ, sáu viện trưởng văn thơ tuyệt trác, trên cơ Bích Mặc tiên sinh; Nguyễn Đông Thanh “biết không thắng được”, mới định “cá chết lưới rách”, công kích Nho Đạo. Sau đó, bài thơ lại miêu tả các vị viện trưởng lòng đầy thương sinh, đã “mở lượng hải hà”, khiến Bích Mặc tiên sinh “vừa cảm kích, vừa hổ thẹn” mà khôi phục Nho Đạo như cũ.
Song Vô Song vừa bước vào phòng, nghe thấy trong phòng đang bàn về cái gì, suýt thì quyết định túm Đỗ Thải Hà, quay đầu chạy khỏi đây. Quay sang thì thấy cô nàng đang nhếch mép cười khẩy, khiến cậu nhóc rùng mình một cái.
Lại thấy Đỗ Thải Hà vỗ vỗ túi trữ vật. Song Vô Song thầm kêu không ổn, cuống lên muốn nhắc tam đệ tử của cổ viện đừng manh động. Mà lúc này, không chỉ có họ Song, toàn bộ những người khác ở trong phòng cũng đều đang dùng ánh mắt khóa chặt nhất cử nhất động của Đỗ Thải Hà.
Kỳ thực, chân dung của tất cả các thành viên cổ viện đã từ sớm lan truyền Huyền Hoàng giới. Nhất là kể từ sau khi Bích Mặc tiên sinh đánh sập một góc của Nho Đạo và siêu độ hàng loạt vong linh, thì khắp các thể lực lớn, không còn ai chưa nhìn qua dung mạo của thành viên Lão Thụ cổ viện. Mục đích đương nhiên là để biết mà cẩn thận đề phòng, không chủ động đi gây họa. Người ta không những vẽ lại chân dung của Bích Mặc tiên sinh và bốn đệ tử, mà còn vẽ cả Vương Tiểu Thạch, Lý Trầm Châu, Hồng Đô. Thậm chí, cả Bạch Sầu Phi cũng có tranh, đoán chừng là dựa trên trí nhớ của tên cai ngục Cổ Long thiên lao đã bị sưu hồn. Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa không bị nhận ra chả qua cũng là do hai người toàn chạy đến mấy vùng khỉ ho cò gáy, hoặc không tiếp xúc với người của các thế lực lớn mà thôi.
Thành thử, Đỗ Thải Hà vừa bước chân vào phòng, thì các vị tai to mặt lớn của Nho môn đều đã nhận ra và chú ý đến cô nàng. Chả qua, bọn họ có lợi thế sân nhà, lại đều là đại nho, phu tử, nếu chỉ vì nàng ta là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh mà thất thố, thì cũng quá mất mặt mũi. Lại nói, đám người này đều đã vào Vụ Hải, chả nhẽ lại còn đi run sợ một con bé tam cảnh cỏn con? Không thắng được Bích Mặc tiên sinh, chả lẽ còn có thể bại dưới tay đệ tử của gã? Nhất là nếu Đỗ Thải Hà vì nóng nảy mà ra tay trước, thì bọn họ liền nắm cái lý trong tay, thực là cầu còn không được.
Thế nên, thấy Đỗ Thải Hà sờ đến túi trữ vật là không ít các vị đại nho ngồi trong phòng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần cô nàng lấy ra vũ khí là lập tức trấn áp. Không khí trong phòng vì vậy mà giương cung bạt kiếm, căng thẳng vô cùng. Thế nhưng, đầu sỏ tạo nên cái thế này – Đỗ tiểu thư – thì lại làm như không nhận ra gì khác thường, chỉ lấy từ trong túi ra một tập sách dày, đưa cho Song Vô Song, đoạn nói:
“Nhờ cậu chuẩn bị phân phát cho các vị trong phòng!”
Cô nàng nói giọng bình bình, đều đều, cũng không thể hiện rõ cảm xúc, khiến các vị đại nho, phu tử, tiến sĩ, học đồ trong phòng cau mày: vừa tò mò, lại vừa lo lắng, không rõ trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì. Song Vô Song cầm tập sách, nghi ngờ nhìn Đỗ Thải Hà mấy hơi thở rồi mới xoay người đi tới trước mặt một vị phu tử trong phòng. Nhưng sách chưa kịp đưa thì lại nghe cô nàng nói:
“Ra là các vị viện trưởng khi đó cũng chưa dùng hết sức. Kể cũng phải, gia sư cũng nói, khi ấy chỉ là một cuộc biện luận giao hữu, không nên đánh mất hòa khí. Bản thân lão nhân gia cũng chỉ dùng ba bốn thành sức lực, điểm đến là dừng.”
Câu này vừa nói ra, cả phòng im lặng như tờ, tưởng chừng có thể nghe được cả tiếng giọt trà rơi từ ria mép một vị phu tử xuống trong cốc. Mấy vị phu tử, học đồ từ nơi khác đến, còn đỡ, chứ mấy vị đại nho, tiến sĩ là trưởng lão của Lam Ba thư quán từng theo chân quán chủ và năm vị viện trưởng còn lại đến ải Quan Lâm khi trước thì giờ phút này chỉ hồi tưởng lại tình cảnh Nho đạo lúc ấy thôi mà mồ hôi đã ướt sũng lưng áo.
Người không biết thì chỉ đang cố tự thôi miên rằng Đỗ Thải Hà chắc chắn là đang bốc phét, không lý nào Bích Mặc tiên sinh chưa dùng toàn lực đã có thể đánh sập một góc của Nho Đạo. Vì nếu điều này là sự thật, chả phải nói tiên sinh muốn phá tan Nho Đạo lúc nào cũng được hay sao? Quá kinh khủng!!! Quá đáng sợ!!! Nhất định không thể là sự thật!
Thế nhưng, Lam Ba quán chủ và những người có mặt tại hiện trường lúc đó thì lại tin chắc Đỗ Thải Hà không có nói điêu. Vì khi ấy, sau khi đánh sập một góc của Nho đạo, Bích Mặc tiên sinh thật sự định đọc thêm một bài thơ nữa nếu năm vị viện trưởng còn lại không nhanh miệng ngăn cản. Lại nghe cô nàng nói tiếp:
“Nếu như hai bên đều chưa dùng hết sức, chi bằng hẹn các vị viện trưởng dịp khác lại đến chơi. Tiểu nữ nhất định sẽ chuyển lời các vị đây tới gia sư, để người không cần quá mức khách khí, cứ thả tay mà so tài một phen cho thống khoái!”