Đỗ Thải Hà thấy “hai người” Song Vô Song bần thần cả người vì câu hỏi vô ý của mình, trong lòng lấy làm xấu hổ. Cô nàng hắng giọng một tiếng, nói:
“Thôi bỏ đi. Dù sự thật có thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến lượt đám thiếu niên chưa ráo máu đầu chúng ta để ý. Không phải sao?”
Vốn là cô nàng cũng chỉ muốn khuyên bảo Song Vô Song, để tránh cái chuyện cậu chàng vì một câu nói vô tình của mình mà đến nỗi phải hoài nghi nhân sinh.
Dù sao, nói gì thì nói, đối với đệ tử của Kiếm Trì, Phạt Hải Kiếm Thánh chẳng khác nào tín ngưỡng, là thần tượng từ tấm bé đến lúc trưởng thành. Càng chớ nói chi Song Vô Song còn là con của Hàn Ngọc Sương, con cháu của Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ.
Chẳng ngờ, Song Vô Song lại nghiêm hẳn sắc mặt, nói:
“Đỗ tiểu thư, lời này của tiểu thư Vô Song thấy không đúng lắm. Thiên hạ này cũng là thiên hạ của thiếu niên, người trẻ tuổi có trời đất của riêng mình.”
“Lời này hay thật, rất nhiệt huyết. Không biết là danh ngôn của người nào?”
“Thật không dám giấu tiểu thư. Tương truyền là của tằng tổ.”
...
“Ba người” vừa đi vừa nói chuyện, một bên kể về giai thoại của Hàn Kinh Vũ, một bên thuật lại những gì mắt thấy tai nghe từ Nguyễn Đông Thanh. Cứ thế chẳng mấy chốc, cả hai đã đi hết Thiên Thê, xuống khỏi thành lầu, đặt chân đến thành bắc.
So với phía nam nhốn nháo nhộn nhịp, thành bắc lại bình đạm an tĩnh hơn nhiều.
Đường phố ít người lại qua, thành thử cũng chẳng nhộn nhịp đô hội được bằng. Trên đường ít thấy người đi bộ, chủ yếu là ngựa xe võng kiệu là chính, cảnh tượng quả thực chẳng khác mấy so với Quận Nhị ở thành Cổ Long Đại Việt. Bóng hàng rong buôn gánh bán bưng, ngược xuôi tất tả ở chợ thành nam thì ở đây cũng không thấy đâu cả. Cả phố trên ngõ dưới chủ yếu là các cửa tiệm đàng hoàng.
Tạ Thiên Hoa nhìn ngang ngó dọc một hồi, thấy nơi đây nhiều nhất là các tiệm ăn vặt, chủ yếu là những món nhanh, có thể vừa đi vừa ăn như cơm nắm, chả viên xiên, ô mai, hạt dẻ.v.v...
Kế đến là các tiệm sách, chủ yếu là bán tranh chữ, thi tập, văn phòng tứ bảo. Chốc chốc lại thấy mấy thư sinh ăn mặc sạch sẽ, tay ôm mấy quyển trục vào quán, dường như là muốn gửi bán tự thiếp.
Song Vô Song chỉ tay về phía xa, nói:
“Đỗ tiểu thư, sắp đến rồi. Cái nơi nằm giữa ca phường và thanh lâu kia chính là Lam Ba trà lầu.”
Đỗ Thải Hà nhìn theo hướng cậu chàng chỏ, thì phát hiện ngay vị trí đắc địa nhất cả con đường cái gần Thiên Thê bấy giờ tọa lạc một ngôi lầu ba tầng, mặt tiền rộng đến ba mươi trượng có dư.
Trước cửa lầu ngựa xe đứng đầy như nêm cối, bốn góc đường đều có một thiếu niên tóc còn để chỏm, mặc áo thư đồng vừa cười vừa dẫn đoàn xe tiến dần về phía sau tửu lầu. Lại nghe loáng thoáng tiếng đàn ca sáo nhạc vang lên từ ca phường kỹ viện hai bên tả hữu, huyên náo mười phần. Bình thường mà nói, thì quả thực là một cảnh sắc phồn hoa náo nhiệt, giàu có sung túc.
Thế nhưng đặt trong thời điểm đại chiến sắp diễn ra, Hải Thú tràn vào bờ, thực là khiến người ta không khỏi xúc động muốn mắng to một câu là “trầm mê hưởng lạc, chẳng mấy mà lạc cực sinh bi”.
Người trong lòng không có chí lớn, chỉ mong xong việc rồi nhanh chóng về cổ viện như Đỗ Thải Hà trông thấy cảnh này còn phải nhíu mày một cái. Nếu đổi lại là ông đại sư huynh ngố rừng của cô nàng, chắc hẳn là sẽ không nén nổi xông vào đại náo, chửi mắng người ta một phen cho tỉnh ngộ.
“Đỗ tiểu thư, hay là thôi đi chỗ khác?”
Song Vô Song thấy sắc mặt của Đỗ Thải Hà khác lạ, mới hắng giọng, lên tiếng khuyên bảo.
Cậu chàng vẫn chưa quên nhiệm vụ của bản thân chính là tiếp đón vị đồ đệ thứ ba của Bích Mặc tiên sinh cho tốt. Lại thêm trong Kiếm Trì vẫn có lời đồn, tính nết của vị Đỗ cô nương này không được tốt cho lắm, rất thích chọc ngoáy gây chuyện, dường như chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Song Vô Song cảm thấy với tính cách của khách quý như thế, nếu như Đỗ Thải Hà tiến vào Lam Ba trà lầu, chắc chắn sẽ gây nên chuyện thị phi không nhỏ, không cẩn thận còn có thể khiến cả thành Tuyết Hoa rối loạn tưng bừng.
Xuất phát từ phương châm phòng hỏa hơn cứu hỏa, Song Vô Song lập tức khuyên Đỗ tiểu thư đi nơi khác.
Thế nhưng...
Đỗ Thải Hà chỉ biến sắc một chốc, rồi gương mặt lại trở nên bình tĩnh như cũ. Cô nàng cười lên, vỗ vai một trong hai người Song Vô Song một cái, nói:
“Không sao, chẳng qua là thấy hơi bất ngờ thôi. Không ngờ vào lúc này rồi mà các vị tao nhân mặc khách còn có nhã hứng làm thơ nghe hát. Bội phục.”
“Đỗ tiểu thư, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Cậu chàng trông thấy điệu cười của Đỗ Thải Hà mà sống lưng lạnh buốt, vội vội vàng vàng hỏi lại, biểu cảm trên mặt đầy vẻ đề phòng. Song Vô Song từng nghe các sư huynh sư muội trong Kiếm Trì kể, mỗi lần vị tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh nở nụ cười là thể nào cũng đang toan tính chơi xỏ ai đó.
Đỗ Thải Hà đáp:
“Song huynh đệ cả nghĩ rồi. Tiểu nữ chỉ muốn kiếm thêm một khoản, sau này có thể tự chủ tự lập, chứ cứ dựa dẫm mãi vào Kiếm Trì coi sao được? Những vị tao nhân mặc khách ở đây dại chiến sắp nổ ra mà còn đến đây tiêu tiền, tiểu nữ mừng còn chẳng kịp, sao lại gây chuyện thị phi cho được?”
Song Vô Song vẫn còn thấy ngờ ngợ, song cô nàng đã nói đến vậy, cậu chàng cũng không tiện từ chối tiếp, không thì lại thành thất lễ với khách. Thế là, hai người Song Vô Song dẫn đường, đưa Đỗ Thải Hà đi thẳng qua cổng chính Lam Ba trà lâu.