Có kinh nghiệm tự xạ trị cổ độc ban nãy, Tạ Thiên Hoa không tốn quá nhiều công sức để xóa đi ấn ký trong người Liễu Khả Hâm. Đương nhiên, quá trình suôn sẻ cũng không đồng nghĩa với không phải trả giá gì khác.
Xong xuôi, Tạ Thiên Hoa thu tay, mở mắt, đoạn nói:
“Liễu cô nương, ấn ký của Sát Thần Điện ở trong cơ thể của cô quá lâu ngày, lại được hạ ở đan điền, có liên quan trực tiếp đến tu vi của cô. Tuy ta đã xóa đước ấn ký, trả cho cô tự do, thế nhưng cũng vì thế mà thực lực của cô giảm mạnh. Sau này liệu có thể khôi phục hay không, cũng chỉ có thể xem ở duyên phận.”
“Không sao. Còn giữ được cái mạng nhỏ này, nghênh đón tân sinh là tôi đã mãn nguyện rồi. Đa tạ tiểu thư thủ hạ lưu tình!”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tiểu Ngũ, tại sao cậu lại chạy đến đây?”
Tạ Thiên Hoa có chút lúng túng, không biết nên đối xử ra sao với Cố Tiểu Ngũ cùng Liễu Khả Hâm. Dù sao, gần gũi quá thì cảm thấy không hợp lý, nhưng xa cách quá thì lại cũng thấy sai sai. Thế là đành nói lảng sang chuyện khác.
Cố Tiểu Ngũ bèn đem chuyện phát sinh ở trấn Thiết Khanh kể lại cho cô nàng nghe. Kế đó nói:
“Đến khi chúng tôi mở cửa nha môn ra thăm dò, thì đã không còn bóng dáng của quái vật nữa. Cả tôi và mấy anh em nha sai đều không nhìn rõ diện mạo của vị tiền bối đã ra tay cứu giúp. Sau đó tôi vì không tìm thấy A Bích, lại lo cô ở trên này xảy ra chuyện, nên mới chạy lên đây.”
Nói xong, ánh mắt cậu chàng liếc qua Liễu Khả Hâm, rồi lại vội nhìn đi chỗ khác, tâm tình phức tạp. Về phần nữ sát thủ, từ đầu đến cuối vẫn luôn né tránh ánh mắt của họ Cố, có vẻ tâm tình còn phức tạp hơn. Tạ Thiên Hoa nhìn hai người, lại thở dài một hơi.
Một người phát hiện thanh mai trúc mã, ý trung nhân chết đi, sau đó hồi sinh lại, nhưng cũng không hoàn toàn là người cũ mà còn một phần linh hồn, nhân cách mới. Một kẻ đến bản thân là ai còn không xác định được, nói gì đến chuyện tình cảm nam nữ? Mà cả hai người này, đều là bị vướng vào nhân quả của Tạ Thiên Hoa nên mới có kết cục như hiện tại. Cô nàng kỳ thực cũng đã hiểu ra, Kiều A Bích nguyên bản cũng sẽ không tao ngộ tai ương nếu kẻ thù không phải nhắm tới nàng ta. Thành thử, tuy Tạ Thiên Hoa biết mình không có lỗi gì, song vẫn cảm thấy khó chịu, như mình mắc nợ hai người trước mắt này. Cô nàng tằng hắng một tiếng, lại hỏi:
“Vậy… hai người có dự định gì cho tương lai chưa?”
Liễu Khả Hâm yên lặng không nói, không biết đang nghĩ gì trong đầu. Cố Tiểu Ngũ cũng trầm mặc hồi lâu. Tạ Thiên Hoa thấy vậy, đành nói:
“Kỳ thực, sư phụ tôi từng nói, muốn hiểu rõ chính mình đôi khi phải rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, đi xa để bình tâm tự vấn. Nếu hai người có khúc mắc trong lòng, chi bằng tạm thời rời đi trấn Thiết Khanh, đi du lịch một chuyến?”
Cố Tiểu Ngũ suy nghĩ rồi đáp:
“Tạ tiểu thư, trấn Thiết Khanh là nhà của tôi, nó vừa trải qua hoạn nạn như vậy, tôi không yên tâm rời đi lúc này. Có lẽ phải đợi một thời gian nữa mới có thể.”
Thế nhưng, Liễu Khả Hâm thì lại nói:
“Tiểu nữ vẫn chưa thể xác định mình là ai. Nếu ở lại trấn Thiết Khanh, nơi ai nhìn thấy cũng coi tôi là Kiều A Bích... Có lẽ tiểu nữ xin nghe theo gợi ý của tiểu thư, rời đi nơi này, đến một nơi khác tìm kiếm khởi đầu mới.”
Họ Cố nghe vậy thì hốt hoảng nhìn sang, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng yên lặng thở dài. Tạ Thiên Hoa nhìn hai người, cuối cùng nói:
“Được rồi, trước hết tạm thời về trấn Thiết Khanh nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại quyết cũng không muộn.”
oOo
Ba người về đến nơi thì mới hay tin Kiều tri huyện mất tích. Dân chúng trấn Thiết Khanh đa số khi nhìn thấy Tạ Thiên Hoa thì đều không dám nhìn thẳng, hổ thẹn đi đường vòng. Chỉ có vài người có dũng khí tiến lên nhận sai, xin lỗi cô nàng một cách tử tế.
Tạ Thiên Hoa giữ thái độ không mặn không nhạt. Cô nàng tuy không để bụng, nhưng vẫn có chút khó chịu, nên cũng không muốn cùng những người này thân cận, chỉ ậm ừ chấp nhận lời xin lỗi cho qua chuyện rồi lấy cớ mệt mỏi, lui vào trong phòng khách của huyện nha nghỉ ngơi.
Liễu Khả Hâm do đã quyết định sẽ bỏ đi khỏi đây, không muốn phải tiếp tục làm Kiều A Bích, tiếp xúc với người dân trấn Thiết Khanh, đã sớm lẻn vào trong phủ từ trước. Chỉ có Cố Tiểu Ngũ vì là người chiếm được lòng tin của dân chúng là còn bận bịu ở ngoài lo phân công xây dựng lại trấn và chuyện hậu sự cho các nạn nhân xấu số, đến tối mới trở vào.
Mấy ngày tiếp theo đó, trấn Thiết Khanh xảy ra rất nhiều chuyện. Tuy không có việc nào kinh tâm động phách như trận đồ sát của xác sống, nhưng cũng có thể dùng bốn chữ “thay da đổi thịt” để hình dung.
Từ Vân công công chạy từ Bằng Sơn Quan tới trấn Thiết Khanh, mang theo một số quan binh, vật tư, giúp xây dựng lại trấn. Nghe nói vật tư là xuất từ kho của Cửu Liên Vương – Lăng Khiếu Thiên. Sau chuyện lần này, nghe nói Cửu Liên Vương đã tự thân đến điện rồng chịu tội. Đồng thời, hắn cũng phải xuất ra không ít hàng hóa, vật tư để bồi thường, cứu trợ nạn dân trấn Thiết Khanh mới làm tan được lửa giận của Quốc Quân Đại Yến.
Mặt khác, theo như lời Từ Vân công công, hoàng đế Đại Yến vô cùng hài lòng với công trạng của Tạ Thiên Hoa, nếu không phải đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, Hải Thú ngấp nghé, chắc chắn sẽ ban thưởng cô nàng hậu hĩnh.
Tạ Thiên Hoa đối với tin tức này chỉ cười trừ. Cô nàng tuy không rõ hoàng thất và Cửu Liên Vương muốn gì, nhưng cũng không dễ dàng tin tưởng mấy cái động thái ngoại giao này.
Thi thể Kiều tri huyện được người ta tìm thấy ở cách trấn Thiết Khanh không xa, mặt bị phỏng nặng, dung mạo không còn rõ ràng, chỉ có thể nhận diện qua dáng người và quần áo. Theo như điều tra của quan binh triều đình, lão ta là bị giết trong lúc hỗn loạn. Sau đó, nghe nói là vì đề phòng tránh cho xác sống trỗi dậy, cả Kiều tri huyện lẫn các nạn nhân của vụ đồ sát mấy hôm trước đều bị lập tức đem đi hỏa táng.
Liễu Khả Hâm đã theo đúng kế hoạch rời đi nơi khác. Trước khi đi, cô nàng nhận được một bản thảo Truyền Kỳ Mạn Lục từ Tạ Thiên Hoa. Nữ sát thủ sau khi nghênh đón tân sinh, lại được nghe Tạ Thiên Hoa nói bản lĩnh xóa ấn ký của cô nàng là học được từ Bích Mặc tiên sinh, đã hoàn toàn tin tưởng vận mệnh của bản thân nằm trong tính toán của tiên sinh. Vì vậy liền hứa hẹn sẽ đem sở tác của tiên sinh đi truyền bá khắp thiên hạ.
Cố Tiểu Ngũ được sắc phong làm tri huyện mới, cũng không rõ là do cậu chàng được lòng dân chúng hay đây cũng chỉ là động thái lấy lòng Tạ Thiên Hoa của hoàng thất Đại Yến. Chỉ biết, nhậm chức này xong, e là họ Cố sẽ bận tối mắt tối mũi nhiều năm, dù có muốn dứt ra để chạy theo Liễu Khả Hâm cũng không dễ dàng gì.
Tạ Thiên Hoa vì con đường tình duyên gian nan trắc trở của hai người họ mà mặc niệm. Nhưng cô nàng cũng hiểu rõ, đây là điều cả hai người họ cần ngay lúc này. Có đôi khi, phải tách nhau ra để làm rõ tình cảm của bản thân thì mới có thể biết người kia liệu có đúng là nửa còn lại của mình hay không. Đồng thời, cô nàng cũng vì nhân duyên của chính mình mà mặc niệm. Cũng không rõ bao giờ bản thân và ông sư huynh ngố mới có thể làm rõ tình cảm. Nếu đợi lâu quá, liệu có khi nào cũng sẽ mỗi người một ngả như hai người Cố, Liễu hay không?
Ngoài ra, cũng không rõ ai là người khởi xướng, nhưng dân chúng Thiết Khanh bắt đầu truyền tai nhau một tin đồn, ấy là khi tính mạng năm mươi mấy người khắp trấn gặp nguy hiểm, chính là Thiết Nương Tử – Hồ Cẩm Sắt đã hiển linh, đánh tan quân đoàn xác sống.
Theo như Cố Tiểu Ngũ giải thích cho Tạ Thiên Hoa thì Hồ Cẩm Sắt từng là một trong các nữ tướng nổi danh của Đại Yến, nguyên quán tại trấn Thiết Khanh, tính tình lại cứng rắn nên mới có ngoại hiệu Thiết Nương Tử. Khi Nghiêm Hàn càn quét lục quốc, Hồ Cẩm Sắt từng chặn ải gần chục năm, khiến quân Tề không công phá được. Thế nhưng về sau, tại sao Thiết Nương Tử qua đời cũng như vì sao triều đình quy hàng Nghiêm Hàn thì sử sách không nói rõ. Chỉ biết, trấn Thiết Khanh có lập đền thờ Hồ Cẩm Sắt.
Tạ Thiên Hoa kỳ thực cũng có nghi vấn về việc người đã ra tay cứu giúp Cố Tiểu Ngũ liệu có liên quan gì đến cổ viện hay không. Song, vì không có chứng cớ xác thực, lại nhớ đến dặn dò của Hồng Vân trước khi mấy người xuất phát, rằng lần này sẽ không có người hộ đạo đi theo bọn họ, nên cuối cùng cũng không thể khẳng định chắc chắn.
oOo
Lần trước đến truyền chỉ, Từ Vân công công cũng đã báo cho Tạ Thiên Hoa biết, việc cô nàng nhờ, lão đã cơ bản làm xong. Lão cũng hỏi cô nàng liệu muốn về khách điếm ở Bằng Sơn Quan hay tiếp tục nghỉ lại trấn Thiết Khanh thêm mấy bữa. Khi ấy, cô nàng còn muốn trò chuyện thêm với Cố Tiểu Ngũ cùng Liễu Khả Hâm, nên quyết định ở lại, chỉ nhắn lão công công bao giờ Bằng Sơn Kiếm Hội sắp bắt đầu thì hãy quay lại đón mình.
Nay, Tạ Thiên Hoa chờ được đến khi gặp lại Từ Vân công công, những tưởng chuẩn bị về tham gia Kiếm Hội, thì lão công công lại báo cho cô nàng một cái tin như sấm đánh ngang tai: Hải Thú bất ngờ tập kích lên bờ sớm hơn so với dự đoán!