Bụi mù tản đi…

Để lộ ra Thẩm Tam Vạn đứng đó. Tuy trông lão ta khá là chật vật nhưng không có vẻ gì là bị thương. Lão yêu quái lạnh giọng:

“Xem ra Đào đặc sứ phúc lớn mạng lớn, vẫn chưa cưỡi hạc về trời.”

Ngưng trong chốc lát, lão lại nói tiếp:

“Ồ, hay bây giờ phải gọi ngài là Tạ thánh nữ nhỉ?”

Tạ Thiên Hoa thở dài một hơi, cũng tiến ra ánh sáng, đáp:

“Bản tiểu thư đã sớm không còn là Thánh nữ của tộc Thanh Tước, hẳn chuyện này Thẩm viên ngoại đã sớm biết.”

Nói đoạn, lại cười nhẹ một tiếng:

“Còn phúc lớn mạng lớn thì cũng không dám nhận. Dù sao cũng chỉ là cổ độc nho nhỏ mà thôi, chả lẽ còn có thể làm khó dễ Bích Mặc tiên sinh? Còn phải cảm ơn phúc của các hạ, cho ta cơ hội thực hành chỉ dạy của sư phụ. Sau nếu có dịp, tiểu nữ nhất định phải mời gia sư rời cổ viện đích thân đến tạ ơn ngài đây.”

Lời này nói ra, cả ba người còn lại mặt đều biến sắc. Cố Tiểu Ngũ còn đỡ, chủ yếu cậu chàng chỉ ngạc nhiên về thân phận thật của Tạ Thiên Hoa mà thôi. Dù gì, đối với một tu luyện giả cấp thấp như cậu, nghe đến danh của Lão Thụ cổ viện cũng như Bích Mặc tiên sinh cũng đã là giỏi rồi. Còn những thứ cao siêu như cổ độc, họ Cố cũng chỉ cần biết là rất kinh khủng thôi. Thế nhưng, đối với “người trong nghề” như nữ sát thủ cùng Thẩm Tam Vạn thì lại khác.

Cả hai bọn họ đều hiểu khá rõ về cổ độc. Tại Huyền Hoàng giới, trong các loại độc, cổ độc vi tôn. Ngoại trừ chính người hạ cổ, cũng chỉ có rất ít người có khả năng giải được cổ độc, số người có thể tự giải cho bản thân lại càng ít. Nhất là loại cổ độc hạ cho Tạ Thiên Hoa ban nãy còn chuyên dụng để giết người, phát tác cực nhanh, trong vòng hai đến ba canh giờ sẽ lấy mạng nạn nhân. Chả thế mà khi nãy hay tin Tạ Thiên Hoa mới chỉ trúng độc, chưa chết, họ Thẩm cũng không vội vã hay lo lắng gì. Tại trong điều kiện bình thường, thì lời Mão cũng không sai, sống chết của nhị đệ tử cổ viện đáng lẽ chỉ là chuyện sớm muộn sau khi trúng cổ.

Lại nói, trong số những kẻ có thể giải cổ độc, có ai mà không phải đại lão một phương, tu vi siêu quần? Mà điều quan trọng hơn, là bất cứ ai trong số họ muốn giải cổ độc, còn cần phải trả giá lớn, không mất mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng thì cũng vô phương hồi phục thực lực. Thế nhưng vừa rồi, tiếp một chiêu của Tạ Thiên Hoa đã khẳng định cho họ Thẩm biết, cô nàng đã khôi phục cỡ bảy tám thành.

Điều này đồng nghĩa việc Bích Mặc tiên sinh có cách để Tạ Thiên Hoa, một kẻ còn chưa bước chân vào Vụ Hải, tự giải cổ độc, lại không cần trả đại giới. Thông tin này thực quá mức khủng bố!

Thẩm Tam Vạn còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì bỗng mắt lão trợn to, nhận ra cơ thể mình có chỗ không đúng. Lão quái vật có thể thấy người mình đang bốc khói, dùng thần thức thăm dò thì mới kinh hãi phát hiện, trong cơ thể lão, không biết tại sao lại tồn tại vô số điểm sáng nhỏ đang liên tục hấp thụ chân khí trên người và hóa tán máu thịt lão từ trong ra ngoài.

“Ngươi ra tay lúc nào?”

Thẩm Tam Vạn vừa tức giận, vừa kinh hãi hỏi.

Thì ra, ban nãy khi chiến đấu với con cổ trùng để giành giật mạng sống, Tạ Thiên Hoa ngoài ý muốn có thu hoạch không nhỏ. Cô nàng nhận ra cách sinh hoạt, phản ứng của cổ trùng khá giống với virus mà cô nàng đọc được trong sách giáo khoa. Vậy là vừa truy giết cổ trùng, vừa nghiên cứu nó.

Tạ Thiên Hoa lại đặt ra một cái giả thuyết, nếu như thay đổi một chút nguyên lý của việc dùng Thanh Sắc Thần Quang để thanh trừ công kích của ngoại vật vào cơ thể, đảo ngược dùng như một ám sát chiêu thì sẽ như thế nào? Đưa một con virus tạo từ Thần Quang vào cơ thể kẻ thù, để nó tự hấp thụ chân khí và nhân bản vô tính, sau đó hóa tán cơ thể địch nhân từ trong ra ngoài.

Thành thử, ban nãy, không phải là Tạ Thiên Hoa đánh trượt yết hầu của Thẩm Tam Vạn, mà thực chất chỉ là giương đông kích tây, thả cho virus thâm nhập cơ thể lão qua đường hô hấp. Chuyện sau đó thì y như giả thuyết được đặt ra. Cô nàng tiếp tục cho Thần Quang vòng lại tấn công, lại bước ra ngoài nói chuyện, kỳ thực cốt là để phân tán sự chú ý của họ Thẩm, để virus có thời gian hoành hành.

Đáng tiếc, do là lần đầu thử nghiệm, Tạ Thiên Hoa vẫn chưa hoàn toàn cân bằng được sức công phá và tốc độ lan truyền của virus, nên đã bị Thẩm Tam Vạn phát hiện ra quá sớm. Lão ta vận khí, dồn hết toàn bộ virus ra cánh tay trái rồi vung tay phải một cái, tự chặt đứt cánh tay “nhiễm độc”.

Cành tay vừa đứt ra, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã hoàn toàn bị tịnh hóa thành khói xanh, tản mát trong thiên địa.

Thẩm Tam Vạn toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, quăng một ánh mắt đầy căm thù về phía Tạ Thiên Hoa. Rồi, lão cũng không dám ở lại lâu hơn, phất áo biến mất, chỉ còn nghe thấy giọng lão quái vật nói một câu:

“Chuyện ngày hôm nay còn chưa xong đâu!”

Tạ Thiên Hoa nhìn ra phía cửa hầm mỏ, trong ánh mắt vừa mừng, vừa sợ, lại có chút tiếc nuối, nhưng không đuổi theo. Mừng, vì giả thuyết của cô nàng lại một lần nữa áp dụng thành công bước đầu. Tuy vẫn sẽ phải nghiên cứu, thử nghiệm thêm, nhưng từ giờ cô nàng lại có thêm một đại sát chiêu. Sợ, vì uy lực của ám sát chiêu này còn hơn xa cô nàng tưởng tượng, nếu vừa rồi không bị Thẩm Tam Vạn phát hiện sớm, tin chắc đã có thể lấy mạng lão ta. Tiếc nuối, cũng chính là vì lần đầu thử nghiệm, còn chưa hoàn toàn khống chế tốt, để xổng một cái hậu hoạn.

Song, Tạ Thiên Hoa cũng hiểu rõ, thực lực của bản thân hiện tại tuyệt không phải là đối thủ của họ Thẩm. Tuy vừa rồi, nàng ta có thể dọa cho lão ta kinh hãi, đề phòng, rồi biết khó mà lui. Thế nhưng nếu cô nàng mà cố đuổi cùng giết tuyệt, dồn lão vào góc tường khiến lão chó cùng dứt dậu, thì khẳng định người chịu thua thiệt sẽ là bản thân nàng ta. Thành thử, tiếc nuối thì tiếc nuối đấy, nhưng Tạ Thiên Hoa cũng không ngu gì mà đuổi theo. Thay vào đó, cô nàng chuyển sự chú ý sang hai người Liễu Khả Hâm, Cố Tiểu Ngũ.

Gặp phải ánh mắt của cô nàng, Liễu Khả Hâm vội vàng quỳ xuống, nói:

“Tạ tiểu thư, tôi biết tội của tôi đối với ngài quá nặng. Không dám mong tha thứ, chỉ xin tiểu thư cho tôi chết một cái chết nhanh chóng!”

Cố Tiểu Ngũ nghe vậy thì mặt biến sắc, thốt lên:

“A Bích!”

“Ta không phải A Bích của ngươi, không cần vì ta mà lo lắng!”

“A Bích, anh biết em vẫn còn ở trong đó. Nếu không, vừa rồi tại sao phải lo lắng cho anh?”

“Ai lo lắng cho ngươi? Đừng tự mình đa tình!”

Tạ Thiên Hoa chưa kịp nói gì cứ thế bị vung cho cơm chó đầy mặt: “…”

Kỳ thực vừa rồi nàng ta ra tay đánh Thẩm Tam Vạn, cứu Liễu Khả Hâm một mạng vài phần là do cơ thể phản ứng trước não bộ, bị hành động xả thân cứu Cố Tiểu Ngũ của nữ sát thủ làm cảm động. Thế nhưng, lúc này có thời gian suy nghĩ kỹ hơn thì lại không rõ mình muốn làm sao. Chỉ là, cô nàng vừa mới rồi hồi tưởng lại lúc mình giết đám cướp đường, thì bên tai lại nghe văng vẳng hai câu nói:

“Ta không dám cho bản thân quyền phán xét người khác đã ‘hết thuốc chữa’ hay vẫn còn có thể hối cải, làm lại cuộc đời.”

“Ai mà chẳng có lúc vấp ngã? Chỉ cần còn sống, là người ta còn có thể thay đổi, tốt lên hoặc xấu đi… Giết một kẻ ác, các ngươi có thể giúp thiên hạ bớt đi một ác nhân, nhưng nếu có thể tha cho một kẻ biết hối cải, rồi truyền cảm hứng cho họ làm lại cuộc đời, thì lại có thể khiến giữa trời đất tăng thêm một người lương thiện.”

Trong đầu Tạ Thiên Hoa lúc này chợt xuất hiện một ý nghĩ: Hay là, làm theo gương sư phụ một lần, tha cho Liễu Khả Hâm một mạng?

Tằng hằng một tiếng, cô nàng mới nói:

“Ai nói ta muốn giết cô? Nếu cô thật sự thấy có lỗi với ta, thật sự muốn hối cải, ta cũng không ngại tha cho cô một lần này.”

Cố Tiểu Ngũ nghe vậy thì mừng rỡ, vội lạy cô nàng như vái sao. Nhưng Liễu Khả Hâm lại lắc đầu, nói:

“Tạ tiểu thư, tôi tội nghiệt quá nặng, trong người lại có ấn ký của Sát Thần Điện. Chỉ sợ cho dù tôi có muốn cả đời sám hối, Sát Thần Điện cũng không cho phép…”

“Nếu chỉ là vấn đề này, thì bản tiêu thư có cách xóa bỏ ấn ký trong người cô. Bây giờ ta hỏi cô một lần nữa, cô có nguyện ý sám hối, sống đời lương thiện hay không?”

Liễu Khả Hâm nghe vậy thì cũng rung động, toan nói “không thể nào”, nhưng nhớ ra thân phận đệ tử cổ viện của Tạ Thiên Hoa cùng việc đến cả cổ độc chính bản thân cũng không biết giải mà người ta còn tự giải được thì lời đến khóe môi lại nuốt ngược trở lại. Thậm chí, còn có chút hy vọng cùng chờ mong. Kỳ thực, cũng không phải Liễu Khả Hâm chưa bao giờ mơ tưởng đến việc rời khỏi Sát Thần Điện, chả qua là biết rõ đã gia nhập, trừ khi chết đi, không cách nào thoát ly tổ chức nên mới bỏ cuộc mà thôi.

Nữ sát thủ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cắn môi một cái, nói:

“Tạ tiểu thư, nếu ngài thực sự có cách, tiểu nữ nguyện cả đời còn lại sám hối lỗi lầm. Còn nữa, ơn này như phụ mẫu tái sinh, sau này tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp ngài!”

“Làm trâu làm ngựa thì cũng không cần. Cách của ta cũng không phải hoàn toàn nắm chắc không có nguy hiểm. Có nắm bắt được cơ hội hay không còn phải xem ở quyết tâm thay đổi và vận khí của cô.”

Cách xóa ấn ký mà Tạ Thiên Hoa nói, kỳ thực chính là cùng một phương pháp với giải cổ độc khi trước. Theo như lý luận của cô nàng, ấn ký của Sát Thần Điện hẳn cũng có thể tính là dị vật ngoại lai, có thể dùng Thanh Sắc Lợi Khuẩn xạ trị sạch sẽ. Chỉ có điều, ấn ký này đã ở trong người Liễu Khả Hâm nhiều năm, chỉ sợ đã có nhiều loại gắn kết với cơ thể nàng ta. Nếu bây giờ tiêu trừ, e rằng sẽ có một số tác dụng phụ khó lường. Thế nhưng, nếu không tiêu trừ, không những Liễu Khả Hâm không thể có cơ hội làm lại cuộc đời, mà chính Tạ Thiên Hoa về lâu về dài chỉ sợ cũng không cách nào yên tâm để nàng ta tiếp tục sống. Thành ra, nếu không làm một bước này thì cô nàng cũng không còn cách nào có thể tha mạng cho nữ sát thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play