[ZHIHU] PHƯỢNG HOÀNG CŨNG CÓ THỂ LÀ TRÀ XANH SAO?

Chương 3


3 tuần


9.

Đuổi tộc trưởng long tộc đi nghĩa là ta không thể đi đường tắt phi thăng được rồi.

Trước sau gì cũng có ngày ta và bọn họ trở mặt với nhau.

10.

Vài ngày sau, Hi Thành chạy đến dùng một thân đầy lông cọ cọ người ta, thật là ngứa ngáy mà.

Hắn khàn giọng hỏi:

"Vi Nhi, có thật là nàng không muốn có vảy hộ tâm của long tộc nữa không?"

"Không muốn nữa."

"Nhưng, ta đã thay Vi Nhi trộm được nó rồi."

Ta:"!"

Con chim chít tiệt.

11.

Ta hỏi hắn đây là vảy hộ tâm của ai, lại là từ đâu trộm được.

Hắn nói thứ Vi Nhi muốn dùng tự nhiên sẽ là thứ tốt nhất.

Cho nên, hắn trộm cái vảy được đặt bên trong tổ trạch (nơi thờ tổ tiên) của long tộc.

Hình như Hi Thành bị thương rồi, vết thương này lại không có chút long khí nào.

Hắn không phải là bị vảy hộ tâm gây thương tích, hơn phân nửa là bị trưởng bối trong nhà phát hiện dùng gậy phạt rồi.

"Ngươi có biết, hành động lần này có hậu quả gì không?"

"Nếu mà quyết liệt thì đánh nhau thôi."

"Vi Nhi đều cùng long tộc trở mặt rồi, ta đương nhiên phải theo sát nàng chứ."

Ta không đáp lời.

Trúc yêu đã bưng đến một bát máu sáng lấp lánh như mặt biển đêm.

"Nữ vương, đây chính là giọt sương đã dính đẫm máu của long tộc."

"Những vật còn lại ngài phân đó, ta đã để bọn thú binh đi tìm rồi."

Tam hoàng tử lại đến, lại náo loạn ngoài kết giới, thật khiến người ta bực mình.

Ta bỏ mặc hắn ở bên ngoài kêu gào.

Chắc hắn cũng tốn không ít công sức nên ta sai người cho hắn một chút đan dược phục hồi chỉ có tộc cửu vĩ chúng ta điều chế ra được, để hắn trở về tĩnh dưỡng.

Hi thành đen mặt.

Con Phượng Hoàng này cái gì cũng tốt, chỉ là tính chiếm hữu quá mạnh. Luôn luôn quấn lấy ta, không cho ta cùng loài khác giới nói chuyện.

Ta đặc biệt dặn dò hắn kiềm chế một chút, nếu thật sự chịu không nổi thì có thể bất cứ lúc nào đến tìm ta.

Hazz, là chính ta cho hắn cơ hội.

Nhan khống có tội sao?

Không có.

Nếu lão nương không có gương mặt, nguyên hình này, hắn có thể đối với ta vừa thấy đã yêu sao??

Hi thành phản bác, nói hắn là lâu ngày sinh tình, không phải vì nhan sắc mà vừa gặp đã yêu, là yêu ta thật lòng.

Hắn gạt người, lời của nam nhân còn lâu ta mới tin.

Màu đỏ ẩm ướt dinh dính từ đâu chảy xuống, ta....

Ta lại có thể....nhìn hắn mà chảy máu mũi.

Được rồi, ta thừa nhận mình cũng là nhan khống, ta là hồ ly hay hắn mới là hồ ly đây, càng nhìn lâu càng thấy quyến rũ là sao???

Mái tóc đỏ chót của hắn khẽ động, đôi mắt lấp lánh vì kinh ngạc mà mở to.

12.

Ta đem hộ tâm vảy trả cho hắn.

Nói với hắn chỉ khi biến thành mạnh mẽ hơn nữa, mới có thể làm điều mình muốn, yêu người bản thân muốn yêu.

Đương nhiên, người mà, có thể xấu xa. Nhưng nếu là tâm địa ác độc thì sẽ gặp ác báo, cuộc đời liền nước chảy bèo trôi, mất đi quyền lựa chọn. Mà ta, hiện tại cần nhất, chính là quyền lựa chọn nên ta phải làm người tốt.

Hi Thành mơ hồ hiểu rõ.

Ta bèn nói cho hắn biết, long phượng kết hợp sẽ mang lại phồn hoa.

Ngày xưa, tổ tiên của long tộc và tổ tiên của phượng tộc là một cặp tình nhân ân ái không rời.

Vảy hộ tâm trong tay hắn, là tín vật định tình mà tổ tiên long tộc trao tặng cho tổ tiên phượng tộc.

Đáng tiếc.

Hai giống loài, một đa tình và một chung tình luôn luôn không hợp nhau. Mà long tộc là loại đa tình, còn phượng tộc là loài chung tình kia.

Số trời đã định, họ từ lúc khai sinh đã là không thích hợp.

Ai cũng không thay đổi được ai, liền mỗi người đi một ngả.

Ánh mắt Hi Thành phức tạp, hỏi ta làm sao biết được.

Ta chỉ cười.

"Hồ tộc là loại có thể hấp thụ máu của loài khác."

"Nếu ngươi có thể hấp thu vảy hộ tâm này, liền có thể giúp ta."

Như thế, hộ tâm vảy này đối ta mới có tác dụng.

13.

Trên đời, truyền thuyết về Cửu Vĩ hồ chúng ta mỗi nơi mỗi khác.

Phần lớn là nói chúng ta ngàn năm tu được một đuôi, đến khi tu được chín đuôi thì thành tiên.

Nhưng kỳ thật không phải.

Cửu Vĩ Hồ, từ lúc sinh ra đã có 9 đuôi.

Chí ít bản thân ta là như vậy, từ lúc vừa ra đời, liền kế thừa pháp lực của mẫu thân.

Lão tổ Ðát Kỷ phạm sai lầm, bị tước đoạt thần tịch rồi bị đánh thành nguyên hình.

Tộc ta đời đời kiếp kiếp về sau chỉ có thể là yêu quái.

Ta không phục.

Rõ ràng đều là các tộc thượng cổ thần thú.

Ta muốn tộc Cửu Vĩ có lại thần tịch cho nên ta đi tìm răng nanh của tộc Bạch Hổ, mai rùa của tộc Huyền Vũ và nước mắt vì tình mà rơi của tộc người cá để làm công cụ giúp ta thực hiện đại sự.

Hi Thành cũng giúp không được ta.

Bởi vì Phượng tộc cùng Long tộc chuẩn bị đánh nhau tới nơi rồi.

Ta đoán, các trưởng lão Phượng tộc biết được hắn trộm vảy hộ tâm, phạt hắn cùng lắm là chỉ làm cho có mà thôi.

Hai tộc bọn họ từ sớm đã tồn tại tư tưởng muốn tranh đấu một phen.

Các tộc đều có ưu điểm, khuyết điểm khác nhau.

Người của phượng tộc lúc mới sinh ra thân thể yếu ớt, cần niết bàn mấy lần mới có được sức mạnh.

Tỉ lệ sinh đẻ thấp, tỷ lệ ch.ết yểu lại cao.

Làm sao có thể hài lòng với lãnh địa nhỏ bé kia được.

Một trận chiến này, sẽ đánh cho thiên địa đất trời rung chuyển.

Ta đến Nhân giới, nhìn những đám mây cháy rực khắp bầu trời.

Đây là cơ hội tốt nhất của ta.

Bầu trời bị xé nứt một góc, lửa cháy ngập trời, sóng thần cuồn cuộn, thiên hạ đại loạn.

Sớm thôi, long phượng hai tộc sẽ đánh nhau, nhưng ta lại không đợi được nữa.

Đợi càng lâu, tỷ lệ thành công của ta càng thấp.

Tình yêu đối với ta có lẽ không quan trọng như thế.

Trên thế gian này có ngàn vạn người.

Hi Thành, không có ta, ngươi có thể có người khác.

Có lẽ, ta càng thích hợp với vô tình đạo.

14.

Khắp trời đầy lửa đạn.

Sức mạnh của hai tộc đối kháng nhau làm rung chuyển đất trời. Thẳng đến khi cổng trời bị xé toạc, gần như bị tách làm hai nửa, hai bên vẫn bất phân thắng bại.

Ta vận dụng hết tất cả sức mạnh, kết hợp bí tịch độc nhất vô nhị của tộc ta cùng với việc dùng các bảo vật thu thập được, vừa tạo thành kết giới bảo vệ nhân gian tránh khỏi tai ương, vừa hình thành nên thần chú thức tỉnh Nữ Oa nương nương.

Ta biết, ta có thể mất mạng, sức lực của một cửu vĩ như ta không chống cự được lâu, ta chỉ có thể dùng hết sức bình sinh để cược một ván.

Không biết qua bao lâu, khi ta cảm thấy bản thân như đứt làm hai nửa, người ta muốn xuất hiện cũng lộ mặt

Nữ Oa nương nương dùng đá Nữ Oa thi pháp vá lại cổng trời.

Tam giới đã ổn định vì vị thần khai sinh trở lại.

Khi thần quang chiếu xuống, ta rơi lệ nhìn Nữ Oa mở mắt, cuối cùng ta cũng đợi được ngày này. Đợi được cơ hội lập công, lấy ta đổi lại một lần trở mình cho tộc cửu vĩ.

Ngài hướng về phía ta mỉm cười:

“Con ngoan, con hà cớ gì phải làm như vậy?”

“Con là hậu duệ của Đát Kỷ phải không?”

“Không hổ là người của tộc cửu vĩ.”

Nhân gian đồn rằng, Ðát Kỷ nhận nhiệm vụ của Nữ Oa nương nương nhưng sau đó bị hãm hại dẫn đến mất đi tiên tịch.

Lời đồn có thật có giả, không thể tin hết nhưng cũng không nên hoàn toàn gạt bỏ.

Vào thời điểm đó, Nữ Oa nhận thấy thiên địa bất ổn nên đã phái Tổ phụ Đát Kỷ đi điều tra.

Tộc ta sinh ra từ trời đất, trời sinh bản tính yêu thương vạn vật không phân biệt.

Cửu vĩ, với tư cách là thuộc hạ đáng tin cậy và trung thành nhất của Nữ Oa nương nương, đã bị hãm hại rồi mất đi tiên tịch nhưng người vẫn không quên sứ mệnh tra rõ nguồn cơn, bảo vệ thiên hạ.

Cho dù làm yêu cũng phải đứng thẳng lưng, tâm ngay thẳng.

15.

Hai tộc long phượng tổn thất nặng nề, thương vong vô số.

Cuối cùng lại nghe được tin Nữ Oa trở về.

Thần giới đã có người làm chủ, liền không tới phiên bọn họ tác quái.

Tộc Cửu Vĩ, vì có công bảo vệ nhân gian mà được trở lại thần tịch.

Nữ Oa Nương Nương hiền từ nhìn về phía cái đuôi của ta.

Nhẹ giọng mở miệng:

"Tịch Vi, ngươi tạo kết giới bảo vệ nhân gian, lại kịp thời đánh thức ta, trận tranh chấp này mới dừng lại được."

"Quả thật công đức vô lượng."

"Bổn tọa bèn khôi phục tiên tịch cho tộc cửu vĩ, cũng cho người một nguyện vọng. Nói xem, ngươi muốn gì."

Ta lắc lắc đầu.

Ta kiên định quỳ xuống, dập đầu bái tạ.

"Tịch Vi không mong bản thân được nhập tiên tịch, Tịch Vi nguyện ý rời khỏi tộc cửu vĩ nhưng con lại có một nguyện vọng khẩn cầu nương nương.

"Con đã chọn được lang quân như ý, xin nương nương ban hôn."

Sau lưng ta.

Hoàng tử Long tộc ánh mắt phức tạp.

Hi Thành lại lộ vẻ mặt kiêu ngạo, thấp giọng phàn nàn:

"Nàng nói muốn gả, ta liền cưới nàng, ta không cần mặt mũi nữa sao?"

"Nàng tính kế ta, ta còn chưa có nguôi giận đâu.................."

Lời phun ra miệng thì chê trách nhưng miệng hắn sắp kéo dài đến mang tai luôn rồi (cười đến mang tai).

16.

Nương nương tứ hôn cho hai chúng ta.

Hi Thành cùng ta tổ chức đại hôn ở thần giới.

Đêm trước lúc thành thân, Tam hoàng tử dẫn theo Tố Tố tới tìm ta.

"Tịch Vi."

"Ta đột nhiên phát hiện, từ trước đến nay ta chưa từng tìm hiểu qua nàng."

"Nếu như ta lúc trước......"

"Cút."

Ta quay người, thi triển cấm ngôn chú (chú cấm nói) trên người hắn, không muốn nghe hắn nói nhảm.

Lại nhìn về phía Bạch Tố Tố, người sớm đã gầy gò nhìn không ra hình người.

"Có đáng không?"

"Trăm năm trước, ngươi ở nhân gian tiếp cận hắn, cũng là vì muốn sống."

Bạch Tố Tố phát điên cười to, hỏi ta thì biết cái gì.

"Ngươi được sinh ra là vì tình."

"Lúc vừa ra đời, liền có các trưởng lão, người thân yêu thương, còn có thái tử phượng tộc thầm thương trộm nhớ."

"Ngươi làm sao hiểu được một người vô danh tiểu tốt như ta?"

"Ta cả đời này đều chưa từng được yêu thương!"

"Ta đành chỉ có hắn."

"Ta chỉ có thể dụ hắn yêu ta!"

"Nếu không phải như thế, ta nào có thể sống đến trăm năm?"

Ta biết, Bạch Tố Tố ở sau lưng hao tổn tâm cơ, để Tam hoàng tử và ta, hai người vốn chưa từng gặp mặt, sinh lòng chán ghét lẫn nhau.

Nhưng nàng làm sao biết được cuộc đời ta đã trải qua những gì.

Nàng thủ đoạn, ta đều không để vào mắt vì nàng là phàm nhân, cuộc đời ngắn ngủi.

"Yêu? Có được tình yêu có thể chứng minh cái gì chứ?" Ta đáp.

"Người đời luôn thích hạ thấp người khác bằng cách nói họ không xứng đáng được yêu thương."

"Nhưng, tại sao ngươi phải cân nhắc giá trị của mình bằng việc được ai yêu và có bao nhiêu người yêu ngươi?"

"Yêu bản thân là mới là đúng đắn, mới là nhân từ, mới khiến cho người khác để mắt đến ngươi."

"Bắt đầu từ lúc nào, việc được yêu thương lại trở thành vũ khí công kích người khác?"

"Lúc ta đi đến Minh giới, từng nhìn qua mệnh của ngươi trong sổ ghi chép."

"Ngươi vốn dĩ là nữ tử thanh lâu, nổi danh khắp kinh thành, được vua của nhân giới coi trọng, tiến cung diện thánh."

"Mặc dù nàng ta thất vọng trong tình yêu, nhưng nàng rất hiểu chuyện, nàng là một danh kỹ nổi tiếng được ghi chép vào sử sách."

"Con người khi còn sống ngắn ngủi, nhưng cũng hưởng thụ muôn màu."

"Đời sau, ngươi có lẽ sẽ có gia đình hạnh phúc, phu quân yêu thương, sống một cuộc đời mĩ mãn."

"Chuyện về luân hồi, là diệu kỳ như thế."

Nàng không trả lời ta.

Thất thần rời đi.

Vì một ý nghĩ sai lầm, đi nhầm đường liền hại người hại mình.

Chắc hẳn chính nàng cũng biết.

Linh hồn của phàm nhân làm sao chịu nổi được đứa con của rồng.

Huống chi, lúc trước vì để mang thai, chính nàng cũng dùng một ít thủ đoạn.

Bạch Tố Tố còn tưởng rằng tam hoàng tử nhất định sẽ mang đuôi hồ ly của ta về cho nàng.

Cho nên nàng tham lam tìm cách hấp thụ sức mạnh của vảy hộ tâm, làm thuốc dẫn, mới thành công mang thai con rồng.

Nếu không làm như thế, nàng ắt hẳn đã không sao.

Tự làm tự chịu thôi.

Tam hoàng tử không chịu đi, nhất định phải cùng ta nói chuyện. Nhưng lại bị Hi Thành trốn trong góc đuổi đi.

Hi Thành cười cười nhìn ta.

"Nàng vì ta mà mất đi cơ hội trở thành thần tiên."

"Vi Nhi, thừa nhận đi!"

"Nàng yêu ta nhiều đến mức không thể cưỡng lại được!"

"Sau này không cho phép nàng cười nhạo đầu óc chỉ biết yêu đương của ta nữa!"

Ta cúi đầu, mỉm cười.

Đuôi cáo nhẹ nhàng lắc lắc.

"Chàng đếm lại đuôi ta thử xem, ta không phải là cửu vĩ đâu."

"Kỳ thật, ta vốn có mười đuôi."

Cái đuôi thứ mười là do trước giờ ta dấu nó đi mà thôi.

Hồ ly thập vĩ, đó là lý do lão tổ Đát Kỷ năm xưa liều mình phải bảo vệ ta bằng được.

Nàng suy tính trước sau, mới được vẹn toàn.

Cũng may, ta cũng không để nàng thất vọng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play