[ZHIHU] PHƯỢNG HOÀNG CŨNG CÓ THỂ LÀ TRÀ XANH SAO?

Chương 2


3 tuần


4.

Vừa yên tọa được một lúc thì tên Phượng hoàng kia lại từ đâu xuất hiện.

Hắn nhéo nhéo chân, ra vẻ ủy khuất nói:

“Tỷ tỷ, tỷ không nhìn thấy ta đây sao?”

Ta đáp:

“Không phải”

“Nếu náo loạn cả lên thì hôn sự này cũng không thể thực hiện nữa.”

Phượng tộc Thái Tử sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.

“Tịch Vi, nàng không thể để ý đến ta chút sao?”

“Hi Thành ta mọi thứ đều tốt hơn hắn.”

“"Hắn như vậy, nàng còn muốn lấy hắn?"

Ta nheo mắt chế nhạo nhìn hắn.

“Sao? Không gọi tỷ tỷ nữa rồi?”

“Cũng không biết ngươi ở đâu học được tật xấu kỳ quái này, một lão phượng hoàng cả vạn năm tuổi còn không biết xấu hổ gọi ta là tỷ tỷ.”

“Ăn giấm (ghen) cái gì, không phải là ngươi đề nghị sao?”

“Sát phu chứng đạo ấy —”

“Ta sao nỡ chém ngươi được, nên đành lấy hắn vậy.”

Ta vốn là người tính tình thắng thắn, điều ta muốn biết ta sẽ tìm mọi cách để moi ra được.

“Nhưng có điều vì sao ngươi lại để ý ta, còn nguyện nhổ lông đuôi làm sính lễ cho ta phi thăng, hai tộc chúng ta cũng vốn dĩ cũng không quen biết.”

Ánh mắt hắn không giấu nổi một tia thất vọng nhìn ta:

“Ta đã sớm dự liệu được nàng đã quên hết thảy sự tình năm đó.”

“Năm đó, lão Đát Kỷ liều mạng bảo vệ huyết mạch cuối cùng khỏi sự trừng phạt của Nữ Oa nương nương (chuyện Đát Kỷ Trụ Vương, sau này Đát Kỷ vì không hoàn thành nhiệm vụ mà bị Nữ Oa giáng tội chắc mn cũng biết ha.).”

“Ngoại trừ mối hôn ước với long tộc thì tổ tiên nhà nàng còn bất chấp hiểm nguy đến cầu phượng tộc giúp đỡ. Lại nói nương ta và lão Đát Kỷ là chỗ bạn cũ, không thể thấy chết không cứu nên nàng liền được giao cho mẫu thân ta chăm sóc, ta cũng coi như là huynh trưởng của nàng. Ta còn ở cùng nàng mấy trăm năm, nhìn nàng hóa hình cơ đấy.”

“Sau đó cũng vì chuyện của lão Đát Kỷ mà tộc cửu vĩ bị trục xuất ra khỏi tiên tịch nên đợi lúc nàng vừa hóa hình nương ta đành phải xóa ký ức, trao nàng lại cho các trưởng lão hồ tộc.”

Thì ra ta còn có quá khứ như thế, nhưng cho dù sống cùng nhau mấy trăm năm, một con phượng hoàng lại có thể phải lòng một cao cáo chín đuôi sao?

“Ngươi phải lòng nguyên hình của ta?”

“Nàng từ lúc sinh ra đã rất xinh đẹp, cho dù là nguyên hình hay bây giờ đều rung động lòng người, thử hỏi….”

“Ta một tâm một ý với nàng như vậy mà nàng còn muốn kết thân với tên long tộc kia, hắn có chỗ nào hơn ta kia chứ?”

Ta có hơi cảm động, trong lòng dâng lên chút chua xót, từ nhỏ đến lớn chưa ai quan tâm ta như vậy.

Thế rồi ta bèn vuốt vuốt khóe miệng hắn, lúc này mới đem con chim lông đỏ rực này dỗ được. Quả thực năm đó vì chuyện của lão tổ Đát Kỷ mà cả tộc cửu vĩ hồ bị trục xuất ra khỏi tiên tịch.

Xong rồi, ta rúc vào trong lòng ngực vững chãi của hắn.

Nhưng đầu óc lại đang vô cùng tỉnh táo. (Ý là không bị lời ngon của phượng hoàng dụ)

Phi thăng là chuyện sớm muộn thôi.

Nếu vạn năm còn không có Hồ tộc phi thăng, thì với thân phận Yêu tộc này đúng là khó xoay sở được đường sống.

Nhưng sát phu chứng đạo có được hay không, ta còn không biết.

Còn sát thê (gi.ết vợ) chứng đạo thật ra ta đã gặp qua không ít trường hợp.

Tuy nhiên, ta đối với tên long tộc ngốc nghếch kia không có tình cảm, không biết có đạt đủ tiêu chuẩn để gi.ết phu chứng đạo không.

Còn nữa, thứ ta tu không phải là vô tình đạo.

Cái gọi là vô tình, cũng không phải là lý do để chỉ vô tình với tình yêu.

Mà đây là loại đối với thế gian vạn vật đều vô tình, chỉ đem bản thân là cái người nằm ngoài đạo pháp, tức chỉ không vô tình với bản thân.

Nhưng ta là cửu vĩ hồ, tu luyện không dễ, nếu không đụng đến ta, ta cũng sẽ không nhổ cọng lông nào của đối phương.

Trên con đường tu luyện ta cũng nhận không ít tình cảm từ người khác.

Kể cả con yêu tinh cây đã sớm đi đầu thai từng bảo vệ ta khi ta còn là tiểu yêu ta cũng phải báo đáp, thử hỏi làm sao có thể vô tình.

Sau này nếu ta thật sự gi.ết tên tam hoàng tử ngu ngốc kia, đến lúc long tộc tìm đến, thái thử phượng tộc thật sự có thể bảo vệ được ta sao? Chẳng phải trước đó bọn họ cũng không giữ nổi ta cơ mà? Hơn nữa danh tiếng của thanh long tộc cũng là một chín một mười so với phượng tộc,

Nếu chuyện như thế thực sự đến, rất có khả năng Hi Thành sẽ bị trưởng bối bắt về quay mặt vào từ đường đứng phạt, suy cho cùng hắn cũng chỉ là đồng phạm, tùy tiện chỉ trích vài câu là xong, cuối cùng chỉ có ta thật sự phải chịu tội.

Cái gọi là tình yêu của nam nhân, không ai có thể đảm bảo được.

Cho dù một tộc phượng hoàng trời sinh chung tình, ta cũng không thể hoàn toàn ỷ lại được.

Hồ tộc Tịch Vi đường đường là một nữ đế, nếu dẫm lên nam nhân phi thăng, cùng phàm nhân Tố Tố kia có gì khác nhau cơ chứ?

5.

Ông trời là đang chê trách đời ta chưa đủ loạn sao?

Tì nữ thân cận Tước Nhi của ta thế mà lại đến cầu xin ta thành toàn cho nàng, thành toàn cho nàng đến thanh long tộc, nàng đã phải lòng tam hoàng tử long tộc, muốn cùng hắn lưỡng tình tương duyệt.

Có điều nàng không biết, hắn đã sớm cùng người khác tâm đầu ý hợp, cầm sắt hòa minh.

Nhưng Tịch Vi ta sẽ không giữ những kẻ tâm bất trung với bản tộc, dám phản bội cội nguồn.

Nghe nói Tước Nhi đến Thanh Long tộc không bao lâu, thì tộc trưởng Thanh Long tộc đã làm chủ, gả nàng cho Tam hoàng tử làm thiếp thất.

Chỉ là không có đại hôn, cũng không có động phòng.

Tam hoàng tử mang theo con gái nuôi của hắn đi rồi.

6.

Chưa đến nửa tháng, kết giới Yêu giới lại rung chuyển.

Là cái tên tam hoàng tử không biết xấu hổ kia.

"Tịch Vi! Ta biết nàng ở bên trong!"

"Mau ra đây!"

“Ta muốn gặp nàng”

"Nàng mau ra đây!!"

Ta ngồi trong tẩm cung, mặc kệ hắn gào thét, ăn nho do Trúc Yêu (tỳ nữ của Yêu Đế) đưa tới.

Trên người nàng luôn có một mùi hương tươi mát.

Ta rất thích.

Ta đổi tư thế ngồi, nhìn đông nhìn tây, lại nhìn qua Trúc Yêu và Thiết Yêu (tùy tùng của Yêu Đế) đang ăn không ngồi rồi ở kia.

"Đem cái nội đan trong này đưa cho Tước Nhi."

"Nhắc nhở nàng, dưới gối thái tử long tộc chưa có chính thê."

Trong nội đan đó là ngàn năm tu vi, ta đem nó cho nàng.

Dù cho lần tiên cơ này không đến tay ta, không phi thăng nổi cũng có chuyện thú vị để xem.

Giờ đây tiên lực của ta vì không phi thăng được mà đã bão hòa, có nội đan trong tay cũng chỉ xoa chơi, chi bằng đem cho nàng làm chuyện vui.

Tạo cơ hội cho tam hoàng tử mọc thêm cái sừng mới (ý chỉ xúi bà Tước Nhi ngoại tình với thái tử Long tộc), rất tốt.

"Nữ vương đúng là tâm địa lương thiện. Đối với tên phản đồ kia tốt như vậy, còn ý chỉ điểm sai lầm cho nàng ta."

"Chúng ta dưới trướng nữ vương, là phúc khí tu luyện ngàn năm mới có được."

Trúc yêu tựa đầu vào vai ta.

Gương mặt thập phần kiều diễm hiện ra một tia yếu đuối.

Ta gật đầu.

7.

Động tĩnh bên ngoài ngừng rồi.

Ta nhìn lại Trúc Yêu và Thiết Yêu đang trêu nhau loạn cào cào, vẻ mặt bọn nó ngạc nhiên.

"Dường như tiểu cô nương kia ngất đi rồi.”

"Lang quân của nàng đang ôm nàng độ linh lực."

Cái rắm ấy, “hôn phu” của ta chứ nhỉ.

Đúng là nguy hiểm thật.

Tam hoàng tử làm sao mà để cô nương của hắn yếu ớt thế kia rồi.

Ta vỗ vỗ ngực rồi thầm nghĩ không biết Tước Nhi có vì cái lợi trước mắt mà leo lên giường thái tử long tộc không.

Nhưng ắt hẳn tam hoàng tử cũng không có tâm tư để ý đầu mình có mọc thêm sừng hay không đâu.

8.

Tam hoàng tử vẫn chưa đi.

Ngược lại là tộc trưởng long tộc, cùng hắn đứng đợi bên ngoài kết giới.

Ta có thể không để ý tới tam hoàng tử nhưng lại không thể cứ để tộc trưởng long tộc chờ ở bên ngoài được nên đành mở cửa cho cha con bọn họ bước vào.

"Tịch Vi, bá phụ cũng không muốn làm khó con."

"Chỉ là nữ phàm nhân này, trong bụng đã có máu mủ của long tộc ta, không còn cách nào khác nên đành phải đi cầu con giúp đỡ."

"Con yên tâm, bá phụ tuyệt không lợi dụng con đâu, chỉ cần con chặt đứt một cái đuôi thôi."

"Vảy hộ tâm của lão tam, ta sẽ làm chủ, chỉ cần sự thành, miếng vảy sẽ là của con, chuyện thành hôn bá phụ cũng nghe theo ý con, con muốn chính là muốn, không muốn thì hôn ước sẽ được hủy bỏ."

Ôi chao, ôi chao.

Gừng càng già càng cay.

Ta cúi đầu nhìn về phía Bạch Tố Tố, nhịn không được cười ra tiếng.

Vảy hộ tâm có thể tái tạo thân thể, nhưng chỉ đuổi cửu vĩ mới bình ổn được thần hồn.

Tên lão đầu kia ý tứ rất rõ ràng.

Là muốn giữ con bỏ mẹ.

Tam hoàng tử ngày đó hỏi ta xin ba đuôi là vì muốn nắm bắt cơ hội thăng cấp cho linh hồn của Bạch Tố Tố.

Các dòng tộc tranh chấp, con cháu đời sau mới là hi vọng. Ví như tộc cửu vĩ hồ, mặc kệ thời trước đã từng huy hoàng đến mức nào thì giờ đây huyết mạch chỉ còn sót lại mỗi ta, liền không đủ uy lực như xưa nữa rồi.

Nhưng thai nghén thần tộc không phải đơn giản, sinh linh trong bụng sẽ hấp thụ sinh lực của người mẹ. Cũng bởi vậy, có rất ít thần tiên pháp lực cao cường nguyện ý sinh đẻ. Trừ phi số tuổi thọ sắp hết, hoặc là yêu đến ch.ết cũng không từ.

Lão tộc trưởng kia muốn một đuôi của ta là để nàng chống đỡ đến khi lâm bồn. Cho ta hộ tâm vảy là muốn thân xác nàng tiêu tan theo hồn phách.

Ta nhìn về phía Bạch Tố Tố, hỏi nàng có đồng ý hay không. Đôi mắt nàng phiếm hồng, ngữ khí mềm mại:

"Mạng của Tố Tố đều là Tam hoàng tử cứu."

Tam hoàng tử lên tiếng:

"Nếu Tố Tố xảy ra chuyện, ta sẽ đi đầu thai cùng nàng."

"Ngươi đừng hòng có được trái tim của ta."

Ngu xuẩn.

Hồn phách đều bị con ngươi hút khô, đầu thai cái rắm!

Ta lạnh mặt.

"Nhưng ta không muốn. Chư vị mời về đi."

Ta đổi ý rồi.

Hộ tâm vảy của tên chos này, lão nương đếch cần.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play