[ZHIHU] PHƯỢNG HOÀNG CŨNG CÓ THỂ LÀ TRÀ XANH SAO?

Chương 4


3 tuần


Cuộc sống của đôi vợ chồng son sau ngày cưới.

1.

Hi Thành nói ta không yêu chàng.

Sau khi cưới ngày thứ hai, chàng đã ôm chăn khóc sướt mướt.

Nói ta không có tí dịu dàng nào hết.

Hồ tộc nào có dịu dàng?

Những định kiến kia cũng là do chúng ta ngụy trang mê hoặc người khác mà thôi.

Hồ tộc xảo trá, bản tính trời sinh đã như thế.

Ta nhịn, ta nhịn đi dỗ dỗ chàng, dỗ một hồi lại thành quấn lấy nhau.

M.ẹ n.ó!

Phượng tộc không thua kém Hồ tộc đâu, cũng rất xảo trá.

2.

Ta không nỡ vứt bỏ tu vi để sinh tiểu hồ ly.

Vốn dĩ ta còn muốn đi tranh một chức chiến thần.

Hi Thành biết chuyện thì toàn tâm toàn ý ủng hộ ta, chủ động nguyện ý gánh vác việc sinh nở, nối dõi tông đường. (*editor: chim đực đẻ được trứng???????)

Vấn đề tới rồi.

"Chàng nói bào thai của chúng ta, vừa sinh ra là con hay là trứng đây?" (mọi người cũng biết cáo đẻ con, chim đẻ trứng đúng khum =)))

Hi Thành: "Thật ra, chúng ta không sinh con cũng không phải là không được."

3.

Bình thường nàng dâu xinh đẹp sẽ luôn muốn gặp cha mẹ chồng.

Nhưng khi thấy mười mấy trưởng bối của phượng tộc, đầu ta ngu rồi.

Sớm biết như vậy, ta thà tìm tên phụ mẫu đã mất còn hơn.

Ai biết được lúc gặp mặt, bọn họ một người đưa ta một Thần khí.

Gặp mặt một bữa mà xém chút động hồ ly của ta đã chất đầy bảo vật rồi.

Trưởng bối nhà chồng nhiều cũng rất tốt.

Ta là một con hồ ly hiếu thảo.

4.

Năm thứ ba sau khi cưới, long chủng trong người Bạch Tố Tố vẫn là mất rồi.

Nghe nói là bị Tước Nhi giở trò xấu, đẩy nàng xuống từ trên bậc thang.

Thân thể của nàng vốn đã không chịu được giày vò, không có bảo vệ được con, cũng không bảo vệ được tính mạng của chính mình.

Tước Nhi lại không đủ thông minh, tòm tem với thái tử Long tộc mấy chuyến mà không chỉ không nắm được trái tim của hắn ta lại cũng không lập được mưu chiếm lợi cho bản thân.

Thái tử không màng đến nàng nên Tam hoàng tử đã trực tiếp móc nội đan của nàng cứu Bạch Tố Tố.

Nhưng làm sao mà cứu được đây?

Yêu đan của Tước Nhi quá yếu đuối.

Năm đó ta cho nàng ngàn năm tu vi, nàng lại vì lấy lòng thái tử long tộc mà tặng nó cho hắn. Nhưng cái đổi lại được cũng chỉ là tư cách được một lần thị tẩm.

Tước Nhi ngốc nghếch.

Mà địa vị của ta, cho dù không ở cửu vĩ tộc nữa thì cũng càng ngày càng cao, sớm đã không phải là thân phận long tộc có thể tùy tiện đến cầu đuôi cáo.

Hi Thành hỏi ta, có phải là không nỡ không.

Ta lắc đầu.

Ta cho Tước Nhi tu vi cũng là muốn dùng nàng ràng buộc long tộc.

Đồng thời, cũng muốn nhìn xem nàng theo ta ngàn năm, phải chăng cũng có chỗ tiến bộ.

Bây giờ, điều ta có thể làm, đều đã làm.

"Vạn vật tự có nhân quả, nếu là ta đau lòng cho cái đầu óc chỉ biết yêu đương kia, dâng ra đuôi cáo thì có nghĩa ta đã tự đem nhân quả của bọn họ trút hết lên người mình."

"Như thế, liệu có ai đến thương xót ta đây?"

"Cho dù có người đau lòng cho ta, thương xót ta thì đuôi cáo cũng đã mất, phải đến mấy ngàn năm sau, mới có thể tu lại được thần lực."

"Mà cái gọi là mấy ngàn năm này, làm sao ta biết được sẽ xảy ra biến cố gì."

"Sẽ có bao nhiêu người, thừa dịp ta bệnh, muốn giết ta?"

"Hi Thành, người có tấm lòng lương thiên như chàng cũng nên biết rõ."

Mà ta sống còn là để bảo vệ tộc nhân của ta.

Cho dù ta không còn ở trong tộc, cho dù tộc cửu vĩ chỉ còn một mình ta, những người đã từng bầu bạn cùng ta, ủng hộ ta, bảo hộ ta, đều là tộc nhân của ta.

Ta muốn bảo vệ bọn họ, hồ trợ bọn họ tu hành.

Một Bạch Tố Tố, đối với ta cùng lắm cũng chỉ là người qua đường.

Làm người trên thế gian nên tự biết lượng sức mình.

5.

Cẩu độc thân, à quên, chim độc thân trong phượng tộc rất đông đảo.

Hi Thành thỉnh thoảng mang ta trở về khoe khoang, đi mấy vòng trước mặt đệ đệ, muội muội của chàng.

Ngày nào đó, vào nửa đêm, ta tận mắt thấy chàng bị chụp bao tải rồi bị đánh cho tê người.

Sau khi trở về, mặt mũi Hi Thành bầm dập, vừa khóc rống lên vừa nức.

"Nàng quả nhiên không yêu ta!"

"Ta bị đánh ngay trước mặt nàng, nàng cũng không cứu ta!"

"Kẻ nghịch ngợm thì bị đánh thôi. Luật nhân quả cả đấy."

"Hu hu hu hu đồ tra nữ cặn bã!"

"Được rồi được rồi.................. đến đây hôn hôn.................."

"Không đủ, còn muốn.................."

PHIÊN NGOẠI HI THÀNH

1

Tịch vi xưa nay luôn hỏi, vì sao ta yêu nàng.

Ta luôn nói với nàng, là vừa thấy đã yêu.

Là thật.

Lúc ta ở cùng nàng ở phượng tộc, ta kỳ thực đã thích nàng, nhưng sau lần từ biệt đó ta không gặp lại nàng nữa.

Cho đến khi ta tu luyện, niết bàn không cẩn thận bị rơi xuống Yêu giới.

Ta nhìn thấy nàng, một con hồ ly lông trắng như tuyết, đang nằm dưới tàng cây.

Cái đuôi xù lông, đang chăm chú vây quanh thân cây.

Mưa rơi tí tách tí tách, nàng được Thụ Yêu che chắn.

Nàng liền xoã tung đuôi cáo, sưởi ấm cho Thụ Yêu.

Thì ra, cây cỏ cũng có lúc cảm thấy lạnh.

Ta cũng có chút lạnh.

Ngày đó, ta lại vì nàng rung động thêm lần nữa.

Cho nên, Tịch Vi nói không đúng.

Ta không phải nhìn trúng gương mặt của nàng.

Mà nàng là người ta vừa gặp đã thích, lần đầu là như thế, gặp lại cũng như thế, cảm xúc của ta đối với nàng chưa từng thay đổi.

2

Phụ hoàng mẫu hậu nói nàng có hôn ước, ta nên an phận một chút.

Nực cười.

Ta đều vì nghĩ đến nàng nên mới chống đỡ nổi mấy lần niết bàn, biến thành một con phượng hoàng mạnh mẽ.

Dựa vào cái gì mà muốn ta an phận?

Vị hôn phu kia của nàng, cũng không phải là người biết an phận.

Thật ra, long tộc lớn mạnh, trượng nghĩa, lại hay thích làm việc thiện.

Ta quan sát hắn đã lâu.

Tên c hó này lăng nhăng khắp nơi, về mặt tình cảm thì long tộc bọn hắn một điểm tốt cũng không có.

Ta cũng không thù không oán gì với long tộc nhưng ở phương diện theo đuổi vợ thì ta lại thù mấy con rồng này.

Bọn hắn, ai tranh vợ với ta, đều là những con rồng xấu xa.

3

Ta đi tìm Nguyệt lão.

Thành công phát hiện tam hoàng tử của long tộc cùng với con gái nuôi là phàm nhân của hắn sẽ có một đoạn tình cảm.

Ta hối lộ Nguyệt Lão trong đêm, bảo ông ấy làm tơ hồng của đôi kia dày thêm.

Dùng thép trói bọn họ lại với nhau cũng được.

Về sau ta mới biết, không cần thiết. Tịch Vi không thích tam hoàng tử, có Bạch Tố Tố hay không cũng không liên quan.

Nàng không thích hắn không làm mà hám công to, không thích hắn ếch ngồi đáy giếng.

Nàng thích người thông minh.

Vừa vặn, ta là người thông minh.

Tuyệt đối xứng đôi!

4

Vì theo đuổi Tịch Vi, ta chuẩn bị rất nhiều thứ.

Mấy quyển thoại bản (tiểu thuyết) của nhân gian, ta đều sắp lật nát chúng ra rồi.

Trong thoại bản nói, phụ nữ mạnh mẽ, độc lập thích nhất là tiểu nãi cẩu (cún con). Cái này..., chim non có được không?

Mặc dù ta đã cả vạn tuổi, nhưng ta rất non đó...............

5.

Hiệu quả rất tốt.

Mặc dù Tịch Vi cười ta, nhưng ta đã khiến tam hoàng tử tức giận rời đi.

Giai đoạn thứ nhất thắng lợi.

6

Thành công bò lên giường, giai đoạn thứ hai thắng lợi.

7

Tịch Vi gạt ta.

Thì ra chân tình của ta, có thể biến thành con cờ của nàng.

Cũng tốt, được nàng lợi dụng cũng tốt, tóm lại thì ta cũng giúp đỡ được nàng.

8

Hu hu hu hu hu, nàng nói nàng không có thích chim.....................

9

Da mặt ta dày, ta lại bò lên giường nàng.

Hức hức, bị Nữ Oa Nương Nương cắt ngang.

Nương nương ban hôn.

U yeah!

Giai đoạn thứ tư lần nữa thắng lợi!

10

Kết hôn rồi, tức chết tam hoàng tử.

Một ngày ta đều gửi một bức tranh vợ chồng ân ái cho hắn!

Đáng thương phàm nữ kia không thể sống nổi.

Nàng ta và Tước Nhi, dã tâm quá lớn, cuối cùng gieo gió gặt bão.

Trong thiên hạ, Vi Nhi nhà ta thông minh nhất!

11

Trúc Yêu cũng phi thăng.

Mẹ nó, tức chết con chim này rồi.

Sao ta lại ngửi thấy mùi trà trên người con nhóc này nhỉ, rõ ràng nàng ta là trúc.

Động một chút lại sà vào Vi Nhi.

Chờ đấy, ta đi mua thoại bản.

So trà đúng không? Bổn quân không sợ!

12

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Trong một đêm ta đến hạ giới, nhặt được một con thú ăn sắt (hôm trước mình dịch sai thành thiết yêu huhu), đem về làm vật cưỡi cho ta và Vi Nhi.

Nhưng bổn quân là một con chim, không dùng được vật cưỡi, rất bình thường phải không?

Trúc yêu suốt ngày bị con thú ăn sắt quấn lấy, không có thời gian chạy tới chỗ Vi Nhi nữa ha ha.

Bao nhiêu lần ta đều giành phần thắng!

13

Thú ăn sắt thành thân với Trúc yêu.

Đây không phải là tình tiết cẩu huyết trong thoại bản sao?

Quên đi, tình yêu đích thực vô tội.

Trúc yêu còn không thèm để ý bản thân lấy thú ăn sắt, ta để ý cái gì.

Ta chỉ để ý bào thai của chúng ta là đẻ con hay là đẻ trứng thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play